Những người của Tử Vực đang có mặt đều trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào.
Thấy Dịch Quế Lâm đi từng bước về phía Phó Nam Thành, mọi người đều im lặng không nói gì.
"Các ông còn ngây ra đó làm gì? Mau giúp tôi đi chứt".
Phó Nam Thành hoảng sợ, vội gầm lên.
Lâm Chính cười khẩy: "Đại nguyên trưởng! Chẳng phải ông vừa mới nói sao? Ai làm người nấy chịu! Sao lại bảo bọn họ giúp ông? Ông yên tâm, chỉ cần bằm thây vạn đoạn ông, thì tôi sẽ không truy cứu Tử Vực nữa, chuyện giữa Dương Hoa và các ông cũng chấm dứt! Đương nhiên, điều này phải được những người đang có mặt đồng ý!".
Lâm Chính liếc mắt nhìn đám Nhị nguyên trưởng, 'Tam nguyên trưởng, bình tĩnh nói: 'Các ông có đồng ý với những lời tôi vừa nói không? Để Đại nguyên trưởng chịu mọi trách nhiệm?”".
"Tôi đồng ýI".
Lập tức có người kêu lên không chút suy nghĩ.
Những người khác ngập ngừng một lát rồi nhao nhao lên tiếng.
"Tôi cũng đồng ý!".
"Nếu Đại nguyên trưởng đã bằng lòng hi sinh vì hòa bình của hai bên, thì chúng ta cũng nên cho ông ấy toại nguyện!".
"Cứ làm theo lời Đại nguyên trưởng nói đi!". Càng ngày càng nhiều người lên tiếng.
Nhị nguyên trưởng và Tam nguyên trưởng đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Bọn họ nhìn ra được, Lâm Chính đang ly gián mối quan hệ giữa Đại nguyên trưởng và mọi người. Nhưng bọn họ không biết nên làm thế nào, nên đều lựa chọn im lặng.
Đại nguyên trưởng nổi giận.
Ông ta không ngờ đám người này lại lập tức đồng ý với những lời Lâm Chính nói.
Đây rõ ràng là muốn ông ta chịu trận một mình. "Lũ khốn kiếp!".
Đại nguyên trưởng dứt khoát không giả vờ nữa, chỉ vào đám người kia, chửi vuốt mặt không kịp: "Các ông muốn tôi gánh hết tội thay các ông sao? Đừng hòng! Ông đây phải chịu nỗi đau bằm thây vạn đoạn, còn các ông bình an vô sự? Các ông coi Phó Nam Thành tôi là ai hả? Đừng có mơi".
Mọi người nghe thấy thế đều biến sắc.
"Đại nguyên trưởng, ông nói vậy là có ý gì? Ông không định chịu mọi hậu quả sao?".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình thản hỏi.
"Quá đáng vừa thôi!".
"Đúng vậy!".
Mọi người nhao nhao chửi bới.