"Sao? Thấy tôi thì ngạc nhiên lắm à?". Bạch Họa Thủy nhếch môi, tao nhã đi tới.
Bà ta ăn mặc trang trọng, nhìn rất không ăn nhập với khung cảnh hoang tàn của học viện Huyền Y Phái.
"Tôi nghe nói bà đã về cùng người của đại hội mà, sao lại xuất hiện ở đây?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Chẳng phải nghe nói Dương Hoa các cậu gặp chuyện sao? Là đại diện của đại hội, nên tôi đến để thăm hỏi các cậu", Bạch Họa Thủy nhún vai đáp.
"Thăm hỏi?".
Lâm Chính cười khẩy: "Khỏi đi, nếu đại hội thực sự có lòng, thì tại sao không ra tay giúp đỡ khi Giang Thành bị tấn công? Dù đại hội có thành kiến với Dương Hoa chúng tôi, thì cũng nên phái cao thủ đến bảo vệ người dân Giang Thành chứ, bọn họ vô tội mà! Nhưng các bà lại án binh bất động, xem ra cái gọi là đại hội cũng chỉ có. hư danh mà thôi".
"Cậu đừng nên nói thết".
Bạch Họa Thủy vội ngăn Lâm Chính lại, liếc mắt về phía sau.
Đẳng sau còn có mấy đại diện của đại hội, hiển nhiên lần này không chỉ có một mình Bạch Họa Thủy đến Giang Thành.
"Thần y Lâm, tôi biết trong lòng cậu oán hận, nhưng chuyện này rất phức tạp, đại hội vốn nhận được tin Giang Thành nguy cấp, định điều động cường giả đánh lui Thiên Ma Đạo, bảo vệ Giang Thành, nhưng lại bị một người ngăn cản", Bạch Họa Thủy nhỏ giọng nói.
"Ai?",
"Tống Tư Quy, quản lý của đại hội ở khu vực Đông Nam, thực ra Giang Thành của các cậu cũng thuộc quyền quản lý của ông tai".
"Vậy thì vị trí của ông ta hẳn cũng không thấp, tại sao lại ngăn không cho đại hội giúp đỡ?".
"Chẳng phải là do Thiên Hổ Xích Vệ Tổ sao?".
Bạch Họa Thủy thở dài, lắc đầu nói: "Tống Tư Quy và Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có chút liên quan, khi biết tin cậu đánh người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bị thương, Tống Tư Quy đã rất tức giận, nên lực lực phản đối đại hội ra tay chỉ viện cho Giang Thành, muốn cậu tự sinh tự diệt".
"Người này lấy việc công trả thù tư, đủ thấy lòng dạ hẹp hòi, xem ra đại hội có loại người này thì tương lai cũng không còn công bằng nữa".
Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng hừ một tiếng. "Haizz, nơi nào có người nơi đó có giang hồ, nơi nào có giang hồ nơi đó thị phi, sẽ có được mất, sao đại hội có thể tránh được chứ?".
Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.
"Vậy lần này các bà đến Giang Thành thăm hỏi chỉ để nói mấy câu dễ nghe thôi sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Đương nhiên là không phải, đại cung cấp một lô vật tư hỗ trợ, đều là hàng tốt! Giám đốc Mã, lát nữa ông bảo người kí nhận nhé!".
Bạch Họa Thủy cười nói.
"Cảm ơn Bạch đại nhân".
Mã Hải vội gật đầu.
"Vừa không chỉ viện lại vừa thăm hỏi? Rốt cuộc đại hội có ý gì?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Cậu không nhìn ra à?".
Bạch Họa Thủy chỉ vào khuôn mặt nõn nà của mình: "Chẳng phải là vì mặt mũi sao?".
Lâm Chính nghe thấy thế liền lập tức hiểu ra.
Chuyện của Giang Thành gây chấn động cả nước, người trong giới võ đạo đều biết. Đại hội không thể ra tay. giúp đỡ, đương nhiên sợ bị người ta ghèm pha, thế nên hỏa tốc phái người đến thăm hỏi, muốn giữ chút mặt mũi.
"Đúng là nực cười".
Lâm Chính lắc đầu. "Cậu hãy hạ hỏa đi". Bạch Họa Thủy cười nói.
"Bạch đại nhân, nếu bà đã quay về đại hội, thì phiền bà hãy móc nối, bảo Thương Minh ra tay đi".
Mã Hải ở bên cạnh vội nói.
"Ra tay cái gì chứ? Mặc dù bây giờ tôi đã quay về nhưng không phải là minh chủ của Thương Minh. Tôi rời đi quá lâu, lần này trở về cũng chỉ làm những việc vặt vãnh. Hiện giờ minh chủ của Thương Minh là ai, chẳng phải Chủ tịch Lâm của các ông là rõ nhất sao?".
Bạch Họa Thủy chớp mắt nói.
"Ý bà là... Dịch Tiên Thiên Dịch minh chủ?".
Mã Hải dè dặt nói.
"Nếu không thì sao?", Bạch Họa Thủy nhún vai.
"Thần y Lâm, cậu thông minh như vậy, sao tự dưng lại đần thế?".
Bạch Họa Thủy vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười đầy thâm ý, rồi xoay người rời đi.
"Tôi chờ tin tốt của cậu!".