Thật ra lúc Mạn Sát Hồng chặn ông ta lại, ông ta biết mình đã bại lộ.
Mặc dù ông ta đã dốc hết sức chạy, nhưng thân xác này chung quy không phải của mình. Cho dù có dùng cấm thuật Thiên Ma Đạo cấy nửa bên não vào, nhưng não và cơ thể sinh ra phản ứng bài xích khiến ông ta không chạy được bao xa.
“Thần y Lâm... Cậu thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao...
Đạo chủ Thiên Ma Đạo khó khăn lên tiếng, giọng nói khô khan, hơn nữa có chút mơ hồ không rõ.
Hiển nhiên, ông ta vẫn chưa thể thích ứng với cơ thể này.
“Ông nghĩ tôi sẽ nương tay với ông sao? Hoặc là ông sẽ nương tay với tôi nếu tôi bại trong tay ông?”.
Lâm Chính đi về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo, giọng nói lạnh lùng.
“Thần y Lâm, chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn gì tôi cũng có thể thỏa mãn cậu! Cậu không muốn có cấm thuật của Thiên Ma Đạo chúng tôi sao? Cậu không muốn tìm hiểu những pháp năng thượng cổ đó sao? Tôi biết cậu là một y si! Chỉ cần cậu thả tôi đi, tôi sẽ dạy cho cậu hết!”.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo kêu lên. Nhưng Lâm Chính không dừng bước.
“Tôi đúng là y sỉ, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn lấy mạng ông!”.
Dứt lời, Lâm Chính nhảy vọt lên, lao về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.
“A,
Đạo chủ Thiên Ma Đạo gào lên, trên người bùng phát một luồng ma khí.
Lúc này, thực lực của ông ta không bằng trước kia, ma khí sản sinh ra không có sức phá hoại nào, gần như không thể lay động cơ thể Lâm Chính.
Ầm!
Lâm Chính đánh ra một chưởng như ánh sáng, xuyên qua ngực của đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo run rẩy cả người, điền cưồng nôn ra máu.
Ông ta mất mấy chục năm mới tìm được cái xác này, đây là thân xác phù hợp với não của ông ta nhất. Ông ta cất giấu cái xác này trong cấm địa, dùng dung dịch đặc biệt lưu trữ cùng với tám thủ vệ cấm địa.
Trước kia chạy vào cấm địa, ông ta cố tình cắt một, nửa não của mình giấu đi, đề phòng mình không đánh lại Lâm Chính mà chết.
Nhưng rốt cuộc ông ta chỉ còn lại nửa bộ não, cộng thêm phản ứng bài xích với thân xác mới quá mạnh, dẫn
tới thực lực ông ta rơi xuống cấp bậc cực kỳ thấp.
Đối mặt với Lâm Chính, ông ta còn không có cơ hội đánh trả.
“Thần y Lâm, cậu...”.
Ông ta nôn ra máu, cơ thể run lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ căm thù.
Lâm Chính vung cánh tay lên, lòng bàn tay đánh về phía đầu đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Chưởng đó đủ để đánh nát đầu ông ta. Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc. Keng!
Một luồng sáng vàng đột nhiên giáng từ trên trời xuống, chém về phía tay anh.
Lâm Chính kinh ngạc, buông đạo chủ Thiên Ma Đạo ra, vội vàng lùi về sau.
Một người đàn ông tóc trắng tung bay, mặc áo màu đen, chắp hai tay sau lưng, đứng giữa không trung.
“Thánh Quân Diệp Viêm!”. Lâm Chính kêu lên.
“Diệp Viêm đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến rồi... Cứu tôi... Cứu tôi...