Lâm Chính nhìn quanh quất, lạnh lùng chất vấn: “Đạo chủ Thiên Ma Đạo đâu? Ông ta đâu rồi?”.
Hai ma đầu không nói gì.
“Nếu các ông nói cho tôi biết tung tích của ông ta thì tôi sẽ tha mạng cho các ông!".
Lâm Chính bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của hai ma đầu lóe lên một tia khát vọng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Ma nhân chúng tôi trước giờ không tin lời ai khác! Cũng sẽ không phản bội Thiên Ma Ðạo!”.
Một ma nhân trầm giọng quát.
“Nếu đã vậy thì được! Tôi không nhiều lời với các ông nữa!".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, vung cánh tay
Một luồng dị hỏa tỏa ra, hóa thành biển lửa tạt về phía hai ma đầu kia.
“Muốn chết thì chết cùng nhau đi!”.
Hai ma đầu hét lên chói tai, sau đó không biết bọn họ khởi động cơ quan gì, bia mộ ở giữa bọn họ bỗng chốc nứt ra. Một luồng tử khí cuồng bạo phun ra, thổi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức cảm thấy da thịt của mình nứt toác ra, sinh khí quanh người bị cướp đoạt điên cuồng, tuổi thọ trôi đi trong chớp mắt...
Anh cố gắng cất bước, muốn thoát khỏi chiếc lồng tử khí này.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện, đồng thời lao về phía Lâm Chính như tên bản.
Chính là đạo chủ Thiên Ma Đạo ẩn náu đã lâu.
“Chết đi!”.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo gầm lên, trong tay không biết lấy đâu ra một thanh ma kiếm, đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Phập!
Ma kiếm lại xuyên qua người anh.
“Ma hỏa hừng hực! Hãy thiêu đốt mọi ánh sáng trên đời đi!".
Đạo chủ Thiên Ma Đạo lại gầm lên, trên ma kiếm phun ra một ngọn lửa đen sì, lập tức bao trùm lấy Lâm Chính.
Cơ thể của Lâm Chính bắt đầu tan chảy, dường như: xương chí tôn cũng không thể chống lại sự thiêu đốt của ma hỏa này.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo thấy thế thì trở nên kích động, cười như điên như dại.
“Ha ha hai! Tốt! Tốt! Ha ha ha! Thần y Lâm! Cậu tiêu đời rồi! Cuối cùng cậu cũng tiêu đời rồi! Ha ha hai”.
Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta tràn ngập hưng phấn và kích động, giống như lên cơn điên, xoáy thanh ma kiếm, đồng thời một tay ấn chặt bả vai Lâm Chính.
Cho dù ma hỏa bắt đầu lan sang người đạo chủ Thiên Ma Đạo, ông ta vẫn không chịu buông tay.
Nhìn có vẻ muốn đồng quy vu tận với Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
VùiI
Một tia sáng trắng lóa tỏa ra từ người Lâm Chính.
Ma hỏa hừng hực lập tức tắt phụt, vết thương trên người Lâm Chính cũng nhanh chóng lành lại. Thanh trường kiếm đang đâm vào người anh cũng gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Tiếng da thịt bị xé rách vang lên.
Ông ta rùng mình một cái, cúi xuống nhìn.
Chỉ thấy một bàn tay của Lâm Chính đã xuyên qua lồng ngực ông ta, nắm chặt lấy trái tim của ông ta...