Ma nhân đều im lặng không nói gì.
Ngay cả An Huyền phía sau cũng trợn to mắt, môi run rẩy chỉ vào Lạc Đàm Hoa như muốn nói gì đó.
Nhưng vết thương của hắn quá nặng, không thể mở miệng nói được, muốn đứng dậy nhưng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi thứ đang xảy ra.
“Các người còn đang do dự gì nữa? Các người nhập ma không phải muốn tìm đạo trường sinh sao? Đạo chủ đó hoàn toàn không có khả năng dẫn dắt chúng ta đi tìm đạo trường sinh, chỉ có thần y Lâm có thể tự mình cắt đứt sinh tử mới có được đạo trường sinh thật. Các người còn ngây ra đó làm gì? Đầu hàng với thần y Lâm với tôi, cùng đi tìm đạo trường sinh”.
Lạc Đàm Hoa lại nói, lời lẽ hùng hồn, giọng nói cực lớn.
Không ít người đều dao động.
Nhưng đa số ma nhân lại vẫn kiên trì với cố chấp. trong lòng, gầm gừ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính thầm thở dài, vung tay lên.
Đông Phương đảo chủ cũng không do dự, lập tức chém chết đám người này.
Thật ra Lâm Chính rất muốn thu phục đám ma nhân này.
Dĩ nhiên không phải vì muốn làm thực lực của Dương Hoa mạnh hơn, mà là anh muốn cho các ma nhân này đến chiến trường Bắc Cảnh, duy trì chiến trường ổn định, loại bỏ sự đe dọa của Long Quốc hiện tại.
Nhưng đây không phải là cách dễ thực hiện.
Chấp niệm của con người sẽ không bao giờ bị lay động bởi lời nói của người khác.
Chẳng mấy chốc đám ma nhân không chịu đầu hàng đó bị chém gần hết.
Các ma nhân còn lại nghe theo Lạc Đàm Hoa lựa chọn đầu hàng.
Tình hình đã ổn định.
Lâm Chính nhìn sang phía An Huyền còn đang ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn.
Ánh mắt An Huyền lộ ra vẻ sợ hãi và tức giận, cố sức muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo.
Ngón tay Lâm Chính động đậy, búng một cây châm bạc vào cơ thể hắn.
Cuối cùng An Huyền đã hồi phục khá nhiều, cũng có thể nói được rồi.
“Đê tiện! Vì muốn cầu sống mà lại phản bội Thiên Ma Đạo, tôi phải lột da rút gân cô, khiến cô chết không có chỗ chôn thân”, An Huyền trợn mắt gào lên với Lạc Đàm Hoa.
Mặt Lạc Đàm Hoa trắng bệch, chen vào trong đám người không dám lên tiếng.
“An Huyền, trước giờ tôi đều đối xử bình đẳng với mọi người, nếu anh chịu đầu hàng, tôi cũng có thể tha cho anh một mạng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Muốn tôi đầu hàng? Đừng mơ”.
An Huyền gào lên, trong mắt là vẻ kiên định.
Lâm Chính lắc đầu, chậm rãi giơ tay lên.
“Nếu đã thế thì được thôi, tôi chỉ có thể giết anh, để giữ thể diện cho anh, tôi sẽ đích thân tiễn anh lên
đường”.
Nói rồi một luồng khí tức hung bạo lơ lửng giữa bàn †ay Lâm Chính.
An Huyền run rẩy nói, đôi môi cũng đang run lẩy bẩy. “Anh thật lòng sao?” Lâm Chính nhíu mày, mặt lộ ra vẻ không dám tin.
“Nếu Lâm đại nhân muốn ép bọn tôi đầu hàng, sao. còn có thể nghỉ ngờ lòng thành của bọn tôi? Đã như vậy, †ôi muốn dẫn anh đích thân đi tìm đạo chủ, bây giờ đạo chủ đang tu luyện ở thời khäc mấu chốt, nếu anh có thể tấn công ông ấy vào lúc này, nhất định sẽ khiến ông ấy bị thương nặng đấy”.
An Huyền khàn giọng nói.