"Trương Kỳ?"
Sở Thu che lại cánh tay bị chém, hô to một tiếng, nhưng không có cách nào đi tới hỗ trợ.
Bây giờ gã là tượng Bồ Tát qua sông, khó giữ được. mình, sao có thể cứu Trương Kỳ?
"Lạc Đàm Hoa, nói đúng lắm! Hai người này đã tiêu hao hết khí kình, không còn sức lực chống lại tôi, giết bọn chúng quả nhiên dễ như trở bàn tay!"
'Tử Long Thiên cầm ma kiếm đi về phía hai người, trên mặt nở nụ cười.
"Ma Quân đại nhân, những người này kéo dài thời gian chúng ta quá lâu, không nên chần chờ, mau chém chết bọn chúng, đánh vào Giang Thành, nếu không tôi lo lắng lát nữa sẽ có biến!", Lạc Đàm Hoa nói.
"Được !" Tử Long Thiên gật đầu, không chút do dự tiến lên, lao về phía hai người, ma kiếm trong tay như xé toạc không khí, chém về phía Trương Kỳ ở gần nhất. "Trương Kỳ, mau tránh rat" Sở Thu hét lên đầy thê lương, lao đến chém giết. Trương Kỳ ra sức bò về phía trước.
Nhưng hai chân hắn đã đứt gãy, dựa vào việc bò như vậy thì có thể bò được bao xa chứ? Phụt!
Thanh ma kiếm lạnh lẽo giống như răng nanh của một con thú hung dữ, đâm thẳng vào da thịt hắn.
Cơ thể của Trương Kỳ nứt toác, biến thành nhiều mảnh, rơi trên mặt đất, máu bắn tung tóe.
Cơ thể Sở Thu sững lại, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Tôi nghe nói vực Diệt Vong là nơi có người rất giỏi y thuật, cho nên giết người không hủy xác, cũng giống như không giết người! Đúng không?”
Tử Long Thiên híp mắt, nhếch miệng cười.
Sở Thu hít một hơi thật sâu, dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng lao về phía Trương Kỳ, với ý đồ đoạt lại thi thể.
Nhưng... cuối cùng gã đã chậm một bước.
Vù vùi
Một ngọn lửa ma quái phát từ lòng bàn tay Tử Long Thiên, trong nháy mắt bao phủ cơ thể tan nát của
Trương Kỳ.
Chỉ một thoáng, thi thể Trương Kỳ bị đốt thành than, xương thịt biến thành tro bụi, hoàn toàn chết không toàn thây...
Lần này, cho dù có y thuật thông thiên, cũng không thể nào cứu được nữa.
Sở Thu ngây người nhìn, bừng bừng lửa giận.
Nhưng gã không bị nỗi oán hận này ảnh hưởng tâm trí.
Gã biết, ở trạng thái hiện giờ, nếu gã đấu với Tử Long Thiên thì có rất ít cơ hội chiến thắng, nghiêm túc mà nói, thực lực của gã và Tử Long Thiên không chênh lệch quá nhiều. Vừa nấy có Trương Kỳ hỗ trợ, còn có thể áp chế, bây giờ một cánh tay bị gãy, khí kình cũng bị đối phương làm tiêu hao không ít, nếu đấu tiếp thì chắc chắn sẽ bị đánh bại.
Sở Thu rút lui, muốn rời khỏi nơi này. Nhưng sao Tử Long Thiên có thể để gã đi? "Muốn rời đi ư? Để mạng lại đây đi!"
'Tử Long Thiên cười khẩy, một nhát ma kiếm như rắn độc đâm thẳng vào mặt Sở Thu.
Sở Thu hơi thở run lên, giơ tay lên trước thăm dò. Vụt!
Một vầng sáng kỳ lạ bắn ra từ lòng bàn tay gã.
Vâng sáng như lá chắn, chặn lại ma kiếm đánh tới.
Mũi kiếm của ma kiếm xuyên qua vầng sáng, mũi kiếm khế run lên, tựa hồ có thể chọc thủng vầng sáng bất cứ lúc nào.
Sở Thu cắn răng, huy động toàn lực ngăn cản.
Nhưng giờ khắc này, xung quanh gã đều là người của Thiên Ma Đạo, chỉ ngăn cản đòn công kích của Tử Long Thiên thì có ích lợi gì?
Phụt!
Phụt!
Cứ như vậy một hồi, hai nhát kiếm đáng sợ đâm thẳng vào hông và vai của Sở Thu.
"Am Sở Thu đau đớn hét lên, vâng sáng ngăn cản ma kiếm cũng yếu hơn, ma kiếm xuyên thủng vầng sáng, đâm thủng cánh tay của gã.
Gã liên tiếp lui về phía sau, hai cánh tay đều bị chém đứt, không cách nào phản kháng...
"Giữ gã lại!"
Tử Long Thiên nói.