Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, hét lên một tiếng rồi nhảy vọt về phía trước biến thành dải cầu vồng bay thẳng tới Giang Thành.
“Đi theo maul”
Đông Phương đảo chủ hét lên rồi dẫn theo một nhóm cường giả theo sau.
Vô số bóng người bay xuyên qua bầu trời. Vào lúc này. Ở ngoại ô Giang Thành.
Trương Kỳ và Sở Thu đều đã bị thương, thở không ra hơi.
Hai người đã chém giết mấy ngàn ma nhân, nhưng sức lực lại tiêu hao quá nhiều khiến sức chiến đấu giảm mạnh, đã quá sức chịu đựng của họ.
Nhìn thấy Tử Long Thiên ở đằng xa đang uống thuốc để hồi phục lại, ông ta đang đợi kẻ địch kiệt sức rồi mới tấn công, mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị đánh chết! Tạm thời rút lui, chỉ cần phòng thủ ở cổng Giang Thành là được!”
Sở thu gắn giọng.
“Sở Thu, anh cứ rút lui, tôi sẽ yểm trợ cho anh!”
"Trương Kỳ hét lên.
“Không được, cùng nhau lui về sau là tốt nhất, nếu tôi rút lui trước thì tên ma đầu đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội để giết anh! Chỉ có một mình anh thì chưa chắc đã có thể đánh lại ông ta!”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau rút lui!”
Sau khi thống nhất xong, cả hai quyết định sẽ vừa đánh vừa lui về sau.
“Ma Quân đại nhân, bọn chúng sắp không ổn rồi, mau giết bọn chúng đi!”
Lạc Đàm Hoa biết rõ ý định của hai người, lập tức hét lên.
“Được!”
Tử Long Thiên cười phá lên, rút kiếm ra lao về phía trước.
Ma khí tàn bạo giống như một cơn gió thổi tới. “Không ổn! Cẩn thận!”
Sở Thu hét lên rồi lập tức giơ tay ra đỡ đòn.
Nhưng rõ ràng là Tử Long Thiên không quan tâm tới Sở Thu mà đang nhắm tới Trương Kỳ có thực lực yếu hơn.
Ông ta lắc mạnh thanh kiếm của mình khiến cho ma khí biến thành vô số gợn sóng, lần lượt lao vê chỗ của Trương Kỳ.
'Trương Kỳ không đỡ được, bị đánh bay đi.
Đôi mắt của Sở Thu đầy lạnh lùng, đấm mạnh vào. người của Tử Long Thiên.
Cả người của Tử Long Thiên rung lên dữ dội nhưng vân không bị đánh lùi lại, giống như ông ta không hề biết đau là gì, sau đó ông ta quay lại chém mạnh vào cơ thể của Sở Thu.
Sở Thu vội vàng né đi nhưng đã không kịp, ma kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của gã, máu tươi phun trào.
“Sở Thul”
Trương Kỳ lo lắng hét lên, lập tức liều chết xông về phía trước muốn cứu Sở Thu.
Bịch!
'Trương Kỳ ngã mạnh xuống đất, không thể đứng dậy. được nữa, máu ồ ạt chảy ra từ hai chân bị chặt đứt, nhuộm đỏ mặt đất...