Bị Tử Long Thiên ép buộc, những người này không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.
Nhưng hiển nhiên Tử Long Thiên không tin tưởng bọn họ.
Dù sao cũng đã có nhiều người đầu hàng như vậy, nếu những thế tộc này lại đầu hàng Chu Huyền Long, thì sẽ gây trở ngại rất lớn cho việc tấn công của Thiên Ma Đạo.
Thế là ông ta đích thân lấy gói bột kia ra, tung người nhảy lên lưng ngựa, rắc bột xuống dưới.
Vù...
Gió mạnh nổi lên.
Bột phấn chui hết vào mũi những người này.
Có người vội vàng giơ tay bịt mũi, nhưng tay vừa lại gần mũi đã bị mấy luồng ma khí quấn lấy, cưỡng chế kéo. ra.
"Không!".
"Tôi không muốn trở thành xác chết biết đi!".
"Chạy đi! Mau chạy đi!".
Mọi người gào thét, bỏ chạy tứ tán.
Nhưng dưới thủ đoạn bá đạo của người Thiên Ma Đạo, tất cả bọn họ đều hít phải bột phấn, ngay cả các tông chủ chưởng môn cũng không ngoại lệ.
Đám người Thu Cơ sợ hãi.
"Lũ súc sinh này!".
Chu Huyền Long cũng ngoạc miệng chửi bới.
"Quân đoàn trưởng, làm sao bây giờ?".
Chiến sĩ ở bên cạnh lạnh sống lưng, lắp bắp hỏi.
Chu Huyền Long đanh mắt nhìn những xác chết biết đi đang phát động tấn công bọn họ, khẽ gầm lên: "Dùng vũ khí hạng nặng! Nhanh lên!".
"Vâng".
Mấy khẩu pháo cỡ lớn được đẩy tới, phối hợp với hỏa lực của các chiến sĩ, bắt đầu bản về phía đám người này.
Những xác sống kia trúng đạn pháo đặc biệt đều tan xác thành từng mảnh vụn.
Nhưng dường như vẫn không đủ ngăn cản quân đoàn xác sống như nước lũ này.
Bọn họ vẫn ùa tới như phát điên.
"Không được làm rối đội hình! Hãy giết kẻ địch ở bên cạnh đã! Sắp xếp lại đội hình đi!".
Chu Huyền Long vừa bắn vừa gầm lên.
"Thật là kém cỏi!".