Lôi Phúc mắng chửi vài câu, thấy Lâm Chính thờ ơ nên bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, Đông Phương đảo chủ đã chọn xong người.
Lâm Chính nhìn thoáng qua đội hình, không khỏi nhíu mày.
Ngoại trừ Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu, Lôi Phúc, còn lại đều là người đã ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi, không có gương mặt nào trẻ tuổi, bọn họ đều có thực lực cao, tất cả đều năm giữ chức vụ quan trọng trên đảo, điều này không bình thường.
Xem ra Tây Đảo còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của Lâm Chính.
"Cổ Cương, ông chờ ở chỗ này, tôi đi theo bọn hợ”, Lâm Chính nói.
"Vâng thưa tướng Lâm, cẩn thận một chút”.
"Yên tâm đi”. Lâm Chính gật đầu, đi tới.
Đông Phương đảo chủ chăm chú nhìn Lâm Chính, sau đó nhìn Cổ Cương nói: "Tướng Lâm, ông Cổ, tôi nhắc nhở các người một câu, Tây Đảo rất nguy hiểm, bất kì ai cũng không thể đảm bảo được tính mạng. Nếu tướng Lâm khăng khăng muốn đi thì hãy nói rõ với ông Cổ Cương, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Sắc mặt Cổ Cương lập tức thay đổi.
"Yên tâm, nếu tôi chết ở trên Tây Đảo, tuyệt đối không cần Thần Đảo các người chịu trách nhiệm!"
Lâm Chính đáp lời, sau đó nói với Cổ Cương: "Ông không được phép quy trách nhiệm cho Thần Đảo, biết chưa?"
Cổ Cương vừa mở lời, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lâm Chính nên chỉ có thể gật đầu.
"Tốt lắm! Tướng Lâm, mời theo tôi!"
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đi thẳng về phía đường cát.
Đám đông hùng hậu tiến thẳng phía Tây Đảo.
'Tổng cộng bốn mươi sáu người. Mỗi một người đều là cao thủ hạng nhất.
Ít nhất theo Lâm Chính thấy, đội ngũ này cũng có thể đi ngang hàng với đám người ở vực Diệt Vong.
Những người của Đông Phương Thần Đảo còn lại cũng đứng ở lối vào theo dõi.
Cổ Cương đầy lo lắng. Nhưng khi đoàn người đi đến giữa đường cát.
"A"
Một tiếng gầm thê lương đột nhiên phát ra từ Tây Đảo.
Trái tim mọi người đột nhiên run lên, giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên đỉnh núi Tây Đảo, một bóng người nhếch nhác bỏ chạy như điên.
Không sai.
Mặc dù rất hỗn tạp, nhưng bên trong sức mạnh này, quả thật có sức mạnh phi thăng!
Anh nhìn chằm chằm, âm thầm cảnh giác.