Lâm Chính chỉ dùng một tay đã có thể đánh bại Khuyết Minh, sự chênh lệch về thực lực trong đây lớn đến mức nào.
Tiếp tục đánh tiếp thì Khuyết Minh cũng không có cơ. hội, chỉ có tự chuốc khổ.Khuyết Thu đã nhìn thấu nhưng không thể không ngăn cản.
Khuyết Minh không khỏi dừng lại, mở to mắt nhìn về phía mẹ của mình.Nếu như bỏ cuộc như vậy, thì chẳng phải là phải tự phế tu vi?
Hắn đường đường là con trai của phó đảo chủ, nếu như phế đi võ công, không nói đến chuyện có thể sống trên thần đảo này hay không, sợ là ngay cả mẹ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng chuyện này là Khuyết Thu đã chấp thuận trước mặt mọi người, nếu như không thực hiện, uy tín của bà ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Làm sao bây giờ? Sắc mặt Khuyết Thu tái nhợt, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.Những người còn lại cũng đều im lặng không lên tiếng.
"Mẹt Không phải chỉ là tu vi thôi sao? Con cho hắn là được! Mẹ chớ để bị khó xử!"
Khuyết Minh không đành lòng nhìn mẹ khó xử như thế, hắn cắn răng, trực tiếp nâng bàn tay lên, đập mạnh về phía khí mạch của mình.
"Con trai!
Khuyết Thu hét lên thảm thiết, lập tức muốn ra tay ngăn cản.Nhưng không còn kịp rồi!
Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Lâm Chính đột nhiên lách mình, xuất hiện trước mặt Khuyết Minh, một tay nắm chặt cổ tay của hẳn.
Những người có mặt ở đây cả kinh.Khuyết Minh chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, vô cùng kinh ngạc.
"Hừ, anh ngăn tôi làm gì? Khuyết Minh tôi dám chơi dám chịu! Nếu tôi đã thua! Tu vi này của tôi phế bỏ thì phế bỏ!"
Khuyết Minh quát, còn muốn phát lực.
Nhưng dưới sự khống chế của Lâm Chính, chút lực lượng của hẳn căn bản không có tác dụng.
“Anh mau buông tôi ra!" Khuyết Minh mặt mũi đỏ bừng, cắn răng quát.Lâm
Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tu vi này của anh, tôi bỏ! Tôi tạm thời không so đo với anh!"
"Anh có ý gì?"
Khuyết Minh gần như muốn phát điên.Nhưng Khuyết 'Thu lại vội vàng đứng lên, vội nhìn Lâm Chính nói: "Lời này là thật sao? Cậu không cần con trai tôi tự phế bỏ tu vi nữa?"
"Đảo chủ Khuyết, tôi đến đây là để cứu viện, không phải đến kết thù kết oán! Nếu Đông Phương Thần Đảo. các người có tâm thì hãy bàn bạc những gì tôi nói."
Lâm Chính thản nhiên nói.Khuyết Thu nhíu mày, suy nghĩ một lát.
"Sao hả? Tướng Lâm, cậu muốn ban ơn để lấy lòng đảo chủ Khuyết, ép buộc người thần đảo xuất núi, ra bên ngoài chém giết cùng cậu à? Không phải là cậu muốn chúng tôi vì tu vi của một mình Khuyết Minh, mà hy sinh vô số người trên đảo đấy chứ?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến lên, hừ lạnh nói.
Khuyết Thu thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn người nọ một cái, trầm giọng nói: "Phương Đông Lệnh ở đây, chuyện này vẫn là nên thận trọng một chút thì hơn! Nếu trực tiếp từ chối, chẳng phải là chúng ta đều thành những người bất trung bất tín hay sao?"
"Đảo chủ Khuyết, bà thật biết lựa gió bỏ buồm? Vì bảo vệ con trai mà muốn hy sinh chúng tôi? Hơi Tôi nói cho bà biết! Cho dù bà đồng ý, chúng tôi cũng không đi! Chúng tôi không phải người bán mạng thay cho bà! Thứ chúng tôi bảo vệ là thần đảo! Không phải bà!"
Người đàn ông trung niên kia quát lạnh một tiếng. "Lôi Phúc! Ông!"
Khuyết Thu tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì.
"Đây là ai?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Tổng võ trưởng trên đảo của chúng tôi - Lôi Phúc, phụ trách việc tu luyện võ thuật cho người trên đảo, †rước nay vẫn không mấy hoà hợp với phó đảo chủ!"
Bên cạnh một người dân thần đảo trẻ tuổi nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói.
"Phế đi Khuyết Minh! Chớ để người ngoài chê cười!"
"Phế hắn!"
"Phế đi hắn!"
Mọi người xung quanh hô hoán.