“Sao lại như vậy?”.
Cổ Cương mở to mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Ông ta mở bản vẽ ra, nhìn chằm chằm radar ở màn hình trước mặt, nói: “Các cậu không đi theo tuyến đường trên bản vẽ sao?”.
“Thủ trưởng, chúng tôi đi đúng theo đường trên bản vẽ, không hề sai lệch!”.
Một người trên tàu nói.
“Vậy vì sao lại bị sét đánh? Theo lý mà nói, con đường này không có nguy hiểm nào, hoàn toàn suôn sẻ thuận lợi mới phải!”.
Cổ Cương mở to mắt nói.
Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Trừ khi... người của Đông Phương Thần Đảo đã thay đổi con đường nối với thế giới bên ngoài! Phong tỏa Đông Phương Thần Đảo hoàn toàn!”.
“Chẳng lẽ bọn họ không muốn tiếp xúc với người ở bên ngoài nữa sao?”.
Cổ Cương bị suy nghĩ bạo dạn của mình dọa sợ, nhưng nghĩ kỹ cũng không phải không có khả năng.
Nếu không, vì sao ở đây lại có sấm sét, khó đi như vậy?
Chỉ có một khả năng! Ở đây... cũng bị mây sấm sét bao phủ!
“Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!”.
Cổ Cương hít sâu một hơi, quát khẽ: “Chúng ta còn cách điểm đến bao xa?”.
“Khoảng... 200 hải lý....
“Tăng tốc tiến lên! Mau chóng đạt tới điểm đến, không được dừng lại!".
“Vâng!”.
Người trên tàu tăng tốc độ của tàu chiến lên mức tối đa.
Đúng lúc này, một người kinh ngạc la lên: “Thủ trưởng! Không hay rồi! Ở phía trước cách một hải lý phát hiện một đám mây sấm sét rất lớn! Dường như có dông bão hội tụ...”.
“Cái gì?”.
Cổ Cương kinh hãi.
Đám mây dông bão?
Tia sét ở đây cái nào cái nấy to như eo người trưởng thành. Nếu đám mây dông bão hình thành cuốn qua đây, chẳng phải tàu chiến sẽ tan tành hay sao?
“Quay lại! Quay lại!".
Cổ Cương lập tức hét lên.
“Không được, thủ trưởng, đám mây dông bão vừa hội tụ vừa di chuyển về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh, e là chưa tới mấy phút sẽ bao phủ chúng tai”.
“Vậy thì tiến tới, lao thẳng qua nó cho tôi!”.
Hai mắt Cổ Cương đỏ lên.
Bọn họ biết đây là thời khắc mấu chốt, chỉ có thể liều mạng!
Tàu chiến ngay lập tức mở hết tốc lực, tiến thẳng về phía trước.
Quả nhiên, một đám mây dông bão đáng sợ xuất hiện trên vùng biển.
Nó cuốn theo lượng lớn nước biển, trong đó còn có vô số tia chớp cuồn cuộn.
Số sấm chớp này giống như nộ long gào thét trong mây.
Tầm nhìn tối đen bỗng sáng như tuyết bởi tia chớp. này.
Cổ Cương nhìn chăm chằm radar, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ cần cầm cự được hành trình mười mấy hải lý này là có thể bỏ xa đám mây dông bão.
Âm ầm!
Một tia chớp đánh vào boong tàu.
VùI
Boong tàu bị thiêu đốt.