“Giết!".
Tiền Thâm không do dự, phất tay hô lên.
Cao thủ Tử Vực đều xông về phía Lâm Chính.
Ngay lúc này, Lâm Chính cũng hành động.
Cơ thể anh giống như tia chớp, hầu như chỉ chớp mắt đã lao vào giữa đám người Tử Vực, giống như hổ nhảy vào bầy dê, tàn sát trong đám đông.
Lâm Chính không hề phòng ngự, hoàn toàn phớt lờ đòn tấn công của đám người Tử Vực, tập trung đánh vào chỗ hiểm yếu trên người bọn họ.
Mỗi quyền mỗi chưởng giống như vô hình, tàn bạo phi phàm.
Anh đánh vào kẻ nào kẻ đó sẽ bị đánh nát thành mảnh vụn, chết không toàn thây.
Ngược lại, người của Tử Vực tấn công Lâm Chính nhưng không thể làm anh bị thương mảy may.
Lâm Chính cứ như mình đồng da sắt, cương thân bất hoại!
“Sao có thể?”. Tiền Thâm há hốc miệng.
Triển Hồng cũng ngạc nhiên: “Thần y Lâm ở Giang Thành mạnh đến thế sao? Vì sao người của chúng ta không làm hắn bị thương được?”.
Hai người vừa mới đến Giang Thành, chưa từng gặp thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.
Bọn họ chỉ tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Lâm Chính thông qua tài liệu Tử Vực thu thập được.
Theo cách nói của Tử Vực, mặc dù thần y Lâm ở Giang Thành thiên phú dị bẩm, thực lực siêu phàm nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, thực lực cùng lắm chỉ ngang trưởng lão Tử Vực. Tuy mạnh nhưng nếu bố trí bãy rập, phái cao thủ bao vây thì giết chết anh không khó.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, đây là thực lực sánh ngang với trưởng lão Tử Vực sao?
Đây có khác nào sự tồn tại vô địch! “ĐiU.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiền Thâm đã nhận thức được tình hình không ổn, không nghĩ ngợi gì mà kéo theo Triển Hồng chui vào xe, đạp ga chạy thẳng vào. trong Giang Thành.
Lâm Chính không đuổi theo ngay mà quay ra tàn sát người của Tử Vực ở hiện trường. Sau đó, anh mới nhìn theo hướng xe đã chạy xa mấy cây số, tung người nhảy lên, lao vút đi giữa không trung, đuổi theo bọn họ.
“Tiền Thâm đại nhân! Sao chúng ta lại chạy vào Giang Thành? Thế này thì khác nào dê vào miệng cọp?”.
Triển Hồng run rẩy hét lên. “Đừng ồn!".
Tiền Thâm nói: “Con đường sống duy nhất của chúng ta bây giờ là nhờ cậy sự giúp đỡ của tám thủ vệ cấm địa! Chỉ có bọn họ mới có thể chặn được thần y Lâm! Nếu không, chúng ta sẽ không thoát được sự truy kích của thần y Lâm, chỉ còn đường chết!”.
“Tám thủ vệ cấm địa ở đâu? Họ... Họ đang ở đâu?”.
“Đừng vội, tin cuối cùng tôi nhận được là họ đang ở một trung tâm mua sắm của Giang Thành, chỉ cần chúng ta đến trung tâm mua sắm, chắc chắn có thể gặp được họi”.
Tiền Thâm sốt ruột nói, thấy xe chạy không nhanh bèn dùng khí kình bao bọc bốn bánh xe, tăng tốc độ di chuyển của xe.
Chiếc xe giống như sắp bay lên.
Cuối cùng, sau một đường va đập lung tung, xe đã đến gần trung tâm mua sắm.
Nhưng ngạc nhiên là ở gần trung tâm mua sắm không có ma khí dày nặng của thủ vệ cấm địa, chỉ có một ít khí tức lan tràn ở chính giữa trung tâm mua sắm.
“Chẳng lẽ... họ đi rồi?”, Triển Hồng run rẩy hỏi.
“Không thể nào! Nếu bọn họ đi rồi thì cũng phải để lại quỹ đạo khí tức, có thể men theo quỹ đạo khí tức tìm bọn họ. Nhưng khí tức lại đứt đoạn ở bên trong trung †âm mua sắm..”.
“Chẳng lẽ... bọn họ bị giết rồi?”.
Triển Hồng mặt tái nhợt, run rẩy hỏi.
Đúng lúc đó, một bóng người bay tới nhanh như chớp, đạp lên đầu xe Mercedes.
Hai người hoảng sợ biến sắc.
Đó chính là Lâm Chính!