Tốc độ quá nhanh! Đám người Tiền Thâm căng thẳng.
Thực lực thế này thật khiến người ta không thể tin được.
“Tiần đại nhân!”.
Tim Triển Hồng đập mạnh, nhỏ giọng gọi.
“Bình tĩnh, đừng lỗ mãng, thực lực của thần y Lâm hình như mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Nếu giao đấu với cậu ta, một khi bị chặn đường, đợi người của Dương Hoa và chính phủ Long Quốc đến đây. thì tình hình sẽ rất tệ!", Tiền Thâm nói.
Triển Hồng gật đầu.
Bọn họ căng thẳng nhìn phía trước.
“Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thả Hàn Khôn ra trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện”.
Tiền Thâm nói. Ông ta tin rằng người bên mình không để lộ manh mối gì cả, vậy thì có thể dùng lời nói để khuyên nhủ Lâm Chính rời đi.
Nhưng ông ta không biết được sự phân nộ trong lòng Lâm Chính lúc này.
Thiên Ma Đạo đang tấn công Giang Thành, làm gì có chuyện người của Tử Vực xuất hiện vào lúc này để giúp đỡ Dương Hoa hoặc đi du lịch?
Lâm Chính không phải kẻ ngốc, không dễ lừa như vậy.
“Nói tôi nghe, rốt cuộc các người đến Giang Thành để làm gì?”.
Lâm Chính nói.
Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
“Thần y Lâm, chúng tôi... chúng tôi chỉ là có chút chuyện cần làm, không phải đến để đối phó với Dương
Hoa, anh đừng hiểu lầm..”, Triển Hồng cười gượng, nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong, tay Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Hàn Khôn bị anh tóm trong tay dừng giấy giụa, tay chân buông lỏng, cứ vậy mà chết.
Người của Tử Vực nín thở.
“Thần y Lâm! Cậu! Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn chiến đấu?”.
Vẻ mặt Tiền Thâm lạnh băng, siết chặt nắm đấm, quát lên.
“Ở đây không có ai ngu cả, các người dẫn theo nhiều người đến Giang Thành như vậy không phải để đối phó với Dương Hoa, chẳng lẽ đến để chúc thọ tôi? Nếu tôi đoán không lầm, các người định trợ giúp Thiên Ma Đạo. đối phó với Dương Hoa đúng không?”.
Lâm Chính quãng thi thể của Hàn Khôn sang một bên, lạnh nhạt nói.
Tiền Thâm nheo mắt, muốn biện hộ nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ông ta nhận ra được Lâm Chính đã hạ quyết tâm. Giờ phút này, mình có nói gì cũng vô dụng. Chỉ có thể chiến đấu một trận!
Soạt!
Tiền Thâm quát.
“Vậy thì để tôi xem cá có chết, lưới có rách hay không!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.