"Chuyện đâu sẽ có đó, chúng ta chỉ có thể dốc toàn lực thôi. Nhưng Từ Thiên, còn một chuyện quan trọng ông nhất định phải đích thân đi làm, người của Thiên Ma Đạo cứ để tôi xử lý. Nếu ông làm được chuyện này thì sẽ dễ ăn nói với Chủ tịch Lâm hơn", Mã Hải trầm giọng nói.
Từ Thiên run rẩy, bỗng nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Giám đốc Mã, bàn về tư chất thì chuyện này nên để ông làm, còn cường giả của Thiên Ma Đạo để tôi ngăn chặn mới đúng chứ".
"Đừng nhiều lời nữa! Từ Thiên! Lúc tôi đi theo Chủ †ịch Lâm thì còn chưa biết ông ở xó xỉnh nào đâu! Cứ làm theo lời tôi nói! Không được có sơ sói
Mã Hải đập bàn, nghiêm trọng nói.
"Mã Hải, ông đừng có cậy già lên mặt! Chủ tịch Lâm đã nói ông quản việc kinh doanh, tôi quản việc chiến đấu! Bây giờ Thiên Ma Đạo đã đánh tới!".
Từ Thiên cuống lên, cũng đập bàn cãi lại Mã Hải. "Từ Thiên!".
Mã Hải bỗng quát lớn, đôi mắt văn lên tia máu, hung ác nhìn chằm chằm Từ Thiên.
"Tôi nói cho ông biết! Lúc Chủ tịch Lâm đi chỉ bảo tôi phụ trách công việc của Dương Hoa, không hề bảo tôi phụ trách vấn đề an toàn của người kia. Mà chuyện này trước giờ vẫn luôn do ông và Cung Hỉ Vân phụ trách. Bây giờ đang lúc nguy nan, nếu ông không đi, chờ Chủ tịch Lâm trở về xem ông ăn nói thế nào!".
Mã Hải gần như là gào lên. Thái độ vô cùng cứng rắn.
'Từ Thiên ngây người nhìn Mã Hải, một lúc lâu không nói câu nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới hoàn hồn.
Ông ta rơi lệ nói: "Ông bạn, chuyện này... đáng sao? Chuyện này đáng sao?”".
"Trước khi gặp Chủ tịch Lâm, Mã Hải tôi vẫn chỉ theo đuổi những thứ tầm thường như danh lợi, nhưng sau khi tiếp xúc với cậu ấy, tôi mới hiểu, trên đời này còn có những chuyện quan trọng hơn tiền bạc danh lợi. Tôi không muốn phụ lòng thần y Lâm, mà chỉ có thể làm hết khả năng của bản thân. Từ Thiên, mau đi đi, đừng để Chủ tịch Lâm trở về còn phải đau lòng rơi lệt".
Mã Hải mỉm cười chua chát, vẻ mặt đầy an ủi. 'Từ Thiên đứng phắt dậy tiến về phía cửa. Nước mắt tuôn rơi.
Ông ta không thích khuyên nhủ người khác. Ông ta biết, lúc này khuyên nhủ cũng vô ích.
Đã đến nước này thì điều ông ta có thể làm chỉ là một câu nói.
"Ông Mã, hãy chờ tôi!".
Dứt lời liền lao thẳng ra khỏi phòng làm việc. "Giám đốc Mã..."
Người đến báo tin run rẩy kêu lên.
"Cậu mau đi đi, đừng ở lại đây! Còn nữa, thư ký. Trương, thư ký Trương!".
"Giám đốc MãI".
Một cô gái nhanh chân chạy vào phòng làm việc.
"Mau thông báo xuống dưới, bảo tất cả nhân viên tan làm sớm. Bắt đầu từ hôm nay, Dương Hoa tạm nghỉ, thời gian đi làm chưa xác định, bảo bọn họ ở nhà chờ thông báo!".
Mã Hải trầm giọng nói.
'Thư ký Trương run lên, nhưng không dám do dự, lập. tức chạy ngay đi.
"Cậu mau đi đi!". Mã Hải sẵng giọng nói với người báo tin kia.
Người kia không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên, đang định rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng đúng lúc này. Choang! Cửa thủy tinh của phòng làm việc bỗng vỡ tan.
Người kia bất ngờ nổ tung thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
Mã Hải run lẩy bẩy, sắc mặt tái mét. Chỉ thấy một luồng sương màu đen sì lan tới cửa sổ.
Sau đó, mấy cái bóng chậm rãi đi ra khỏi sương đen...