Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3992: xuất phát ngay




Đợi đến khi Lâm Chính quay về nhà họ Dục, mọi người đang tụ tập trước sân nhà tan nát, giống như đang thảo luận gì đó.

'Thấy Lâm Chính yên ổn quay lại, bọn họ mừng rỡ không thôi.

“Cậu Lâm quay lại rồi!". “Tốt quá rồi!".

“Cậu Lâm bình an quay lại chắc chắn là đã giết chết Cửu Tử Chân Nhân!”.

“Thế này chúng ta không còn gì lo lắng về sau nữa rồi".

Người nhà họ Dục kích động mừng rỡ vô cùng. Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Tôi chưa giết được Cửu Tử Chân Nhân, để bà ta chạy mất rồi”.

“Gái gì?”. Nụ cười của người nhà họ Dục cứng đờ. Dục Chấn Thiên muốn nói lại thôi, thở dài: “Cửu Tử

Chân Nhân vô cùng giảo quyệt, muốn giết bà ta không dễ, cậu Lâm làm được đến mức này đã là rất tốt rồi”.

“Tôi vốn muốn giết bà ta, nhưng lại có người khác.  cứu đi mất”.

Lâm Chính kể lại chuyện đã xảy ra.

Mọi người kinh ngạc.

“Sương đen? Cao thủ dùng cổ trùng?”.

Dục Chấn Thiên sửng sốt.

“Đó là ai?”.

Ái Nhiễm cũng nghỉ hoặc, chưa từng nghe tới.

Ngược lại, trang chủ Vân Tiếu và thành chủ Nam Ly Thành nhíu mày suy nghĩ, giống như có manh mối gì đó.

“Cậu Lâm, cậu nghe Cửu Tử Chân Nhân gọi bà lão kia là mẹ sao?”, lúc này Độc Cô Diệp tiến lên hỏi.

“Không sai! Nhưng theo tôi quan sát, có lẽ bọn họ không có quan hệ huyết thống”.

Lâm Chính nói.

“Vậy thì đó là Phệ Cổ lão tổ không sai! Cửu Tử Chân Nhân là con gái nuôi của Phệ Cổ lão tổ', Độc Cô Diệp nói.

“Sao có thể như vậy? Phệ Cổ lão tổ đã chết gần hai trăm năm rồi, sao có thể là bà ta?”, thành chủ Nam Ly Thành nói. 

“Tôi cũng nghỉ là bà ta, nhưng bà ta đã chết trong trận chiến núi Cốt Thánh hai trăm năm trước, ngay cả thi thể cũng không còn, có lẽ không phải”, trang chủ Vân Tiếu nói.

“Trận chiến núi Cốt Thánh?”. Lâm Chính cực kỳ tò mò.

“Lâm Chính, đây là một trận chiến vô cùng nổi danh ở vực Diệt Vong chúng tôi. Nghe nói trong số người tham chiến, chỉ riêng thế tộc bá chủ đã có tới hai mươi người, trong đó còn có ba người của thế tộc siêu bá chủ. Trận chiến đó có thể gọi là long trời lở đất, đánh tròn ba mươi ngày đêm! Trận chiến đấu đó cũng ảnh hưởng gián tiếp đến cơ cấu của vực Diệt Vong, cho nên nó vô cùng nổi tiếng”, Ái Nhiễm đi tới, nói.

“Sao lại bùng nổ trận chiến đó?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu Lâm hỏi hay lắm, đương nhiên là vì truyền thừa của Cốt Thánh! Nghe nói núi Cốt Thánh là nơi chôn cất đại năng Cốt Thánh thời viễn cổ. Trước khi trận chiến nổ ra, có thông tin là có người tìm được truyền thừa Cốt Thánh, các thế tộc và cao thủ trên khắp trời Nam đất Bắc đều chạy đến núi Cốt Thánh, vì vậy mà nổ ra trận chiến đớ', trang chủ Vân Tiếu giải thích.

“Phệ Cổ lão tổ cũng đến núi Cốt Thánh, nghe nói sau khi bà ta lấy được truyền thừa của Cốt Thánh thì bị ba vị cao thủ đỉnh cao của thế tộc siêu bá chủ vây công, chết ngay tại chỗ! Nhưng mọi người không tìm được truyên thừa Gốt Thánh ở chỗ bà ta chết. Có khi nào... bà ta chưa chết, mà là mang theo truyền thừa Cốt Thánh chạy mất?”.

Độc Cô Diệp nhíu mày, nhỏ giọng nói.

“Nói chuyện viển vông!”, thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu cười: “Cho dù Phệ Gổ lão tổ có bản lĩnh thông thiên cũng không thể chạy thoát ở chỗ đó! Chắc chắn bà †a đã chết!".

“Nếu vậy, người hôm nay cậu Lâm gặp phải là ai? Sao có chuyện Cửu Tử Chân Nhân có hai mẹ nuôi chứ?”, Độc Cô Diệp nói.

Thành chủ Nam Ly Thành không nói gì, không thể phản bác.

“Mọi người không cần tranh cãi, chuyện này vẫn phải điều tra thêm, Cửu Tử Chân Nhân chưa chết ắt sẽ thành hậu họa! Tôi thấy bọn họ chạy về phía Tây Nam, mọi người hãy phái người đi thăm dò dọc theo hướng Tây Nam, chắc chắn có thể tìm được tung tích bọn hợ”, Lâm Chính nói.

“Cậu Lâm, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Dục, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức”.

Dục Chấn Thiên lên tiếng.

“Cũng tốt, chuyện này để các ông giải quyết thì tốt hơn”. 

 Lâm Chính gật đầu: “Nhưng để đề phòng Cửu Tử Chân Nhân trả thù, tôi đề nghị mọi người hãy dời đi chỗ khác, đi khỏi nơi này. Dù sao tôi không thể nào bảo vệ mọi người liên tục”.

 “Cậu Lâm yên tâm, chúng tôi tự có dự tính”.

Dục Chấn Thiên chắp tay.

“Sắp đến giờ rồi, tôi phải đi rồi”.

Lâm Chính nhìn lên trời, lên tiếng.


 Lâm Chính suy nghĩ, lập tức chắp tay: “Nếu thuận 4. tiện thì Lâm Chính xin được nhờ các vị”.

“Có gì mà tiện với không tiện chứ? Chúng tôi đều nợ ân tình của cậu Lâm, chút chuyện nhỏ này có gì đâu chứ?”.

“Vậy được, làm phiên mọi người theo tôi tới Giang Thành một chuyến!”.

“Chúng tôi sẽ xuất phát ngay!”.