Sát khí mà Lâm Chính phóng ra là sức mạnh Thiên Sát thuần khiết nhất.
Chỉ có Thiên Độc mới có thể phá được luồng sát lực như vậy.
Mười mấy người điên cuồng đánh phá, cào xé, trút độc lực.
Không lâu sau, sức mạnh Thiên Sát bùng nổ. Trảo độc đáng sợ xé rách cơ thể Lâm Chính.
Cửu Tử Chân Nhân thấy vậy, trong mắt toát lên ý cười lạnh lùng.
“Để xem lần này cậu sẽ chết như thế nào!”.
Nhưng đúng lúc đó.
Âm ầm ầm ầm...
Những tiếng nổ đáng sợ vang lên.
Sức mạnh Thiên Độc từ trên người mười mấy độc nhân đột nhiên tan biến, sau đó từng người bay vụt đi giống như bao cát, đập mạnh lên mấy tòa kiến trúc, tất cả đều tắt thở.
“Cái gì?".
Cửu Tử Chân Nhân há hốc miệng, vội vàng nhìn Sang.
“U Minh Sát Khu?”.
Bà ta sửng sốt.
“Sao cậu ta... lại có cơ thể vạn độc bất xâm?”.
Thiên Độc rất đáng sợ, phẩm cấp cực kỳ cao, độc lực bình thường không thể so sánh, thế mà lại không phá được U Minh Sát Khu!
“Cửu Tử Chân Nhân, bà tế sống mười mấy đồ đệ, dùng Thiên Độc tôi luyện bọn họ để giết tôi, thủ đoạn tàn độc ghê tởm. Nhưng với thể chất này, những thủ đoạn của bà sẽ chẳng có tác dụng gì với tôi cải".
Lâm Chính thản nhiên nói.
Cửu Tử Chân Nhân kinh hãi, lần này không dám do. dự nữa, quay đầu bỏ chạy.
Giây lát sau, một lưồng khí tức mạnh mẽ dày dặn ngút trời bao trùm về phía bà ta.
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh bà ta. Đó là Lâm Chính.
“Không!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, sát ý dâng tràn, một quyền đánh thẳng vào tim Cửu Tử Chân Nhân.
Âm! Năm đấm thế như chẻ tre, giống như đánh vào đậu hũ, thoáng chốc đâm xuyên ngực của Cửu Tử Chân
Nhân, xé nát tim bà ta, nội tạng cũng bị đánh nát.