Cái chết thảm của Giản Sinh khiến đám đông thất kinh. Cửu Tử Chân Nhân nổi giận.
“Cậu dám giết đồ đệ ngay trước mặt tôi?, Cửu Tử Chân Nhân hét lớn.
“Đồ đệ của bà tự nộp mạng, bà không ngăn lại, giờ bị tôi giết lại đổ tôi cho tôi sao? Sao, lẽ nào bà hi vọng tôi đứng im cho đồ đệ của bà chém đầu?”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại.
“Cậu! To gan lắm", Cửu Tử Chân Nhân tức giận đưa tay lên.
'Vụt! Một luồng khí độc màu xanh hóa thành bàn tay khổng lồ giáng xuống, chấn nhiếp Lâm Chính.
“Tránh ra”, Lâm Chính hét lớn, đưa tay lên đánh trả. Sức mạnh phi thăng phóng ra.
Rầm! Hai nguồn sức mạnh va chạm, lập tức bùng nổ. Khí tức khủng khiếp lan ra bốn phía, đổ ập xuống thành trì.
Vô số người quỳ phụp xuống, run rẩy. Cửu Tử Chân Nhân chau mày.
“Có thể dễ dàng đỡ chiêu của tôi như vậy, xem ra thực lực của cậu không chỉ hạn chế ở mức đệ nhất vực Diệt Vong nhỉ".
“Sư tôn, vừa rồi nhận được tin, người này từ thần mộ chí tôn bước ra ạ”, lúc này một đệ tử bước lên, chắp tay nói.
“Cái gì?”
Cửu Tử Chân Nhân trố mắt, bàng hoàng. Thần mộ chí tôn là gì chứ, đương nhiên Cửu Tử Chân Nhân biết rõ.
Thực ra trước đó bà ta cũng cử hai đệ tử mà mình cho là giỏi nhất tới thần mộ chí tôn hòng mong có được cơ duyên. Thế nhưng sau khi hai đệ tử bước vào thần mộ thì đã không thấy đâu nữa. Cửu Tử Chân Nhân đành từ bỏ.
Dù sao thì các hạt giống được bồi dưỡng từ các thế tộc khác còn không dám đảm bảo có ra nổi thần mộ hay không, bà tao sao có thể dựa vào đám đệ tử của mình được.
Bồi dưỡng ra mi ử không dễ hơn nữa còn là đệ tử truyền thừa nữa. Các đệ tử bình thường chết thì thôi, còn đệ tử truyền thừa mà chết thì bà ta cũng đau lòng lắm.
“Ai báo tin này vậy”, Cửu Tử Chân Nhân hỏi.
“Là Phó Hoa ạ. Tin của người này lấy từ Lôi Trạch 'Thiên Các nên không thể sai được” ,người đệ tử nói.
Cửu Tử Chân Nhân im lặng. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính với thái độ nghiêm túc hơn.
Có đợt tầm bảy người vừa ra khỏi thần mộ về tới thế tộc của mình tầm vài ngày thì đều chết cả. Lâm Chính dù an toàn đứng ở đây nhưng Ái Nhiễm vẫn lo lắng anh có thể bắt gặp tình huống tương tự.
Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi biết lượng sức. mình. Mọi người lùi đi, nếu không lát nữa sẽ bị ảnh hưởng đấy”.
Ái Nhiễm định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Anh phải cẩn thận đấy”, cô ta nói, đôi mắt rưng rưng.