Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3967: ÉP bái sư




Có lẽ Lôi Trạch Thiên Các cũng quan tâm danh tiếng, không muốn cướp một cách quang minh chính đại, do đó mới dùng phương pháp nhận đồ đệ để lấy cơ duyên trên người Lâm Chính.

Một khi Lâm Chính làm đồ đệ của Hạo Thiên, bước tiếp theo Hạo Thiên sẽ tìm lý do buộc Lâm Chính giao ra toàn bộ cơ duyên trên người.

Nói thật, Lâm Chính không sợ hành vi cứng rắn, chỉ sợ loại mềm mỏng này.

“Cậu Lâm không muốn sao? Hay là cảm thấy tôi không xứng làm sư phụ của cậu?”, nụ cười trên mặt Hạo Thiên dần dần biến mất, hờ hững hỏi.

Nếu Lâm Chính không đồng ý, ông ta sẽ mượn cớ ra tay với anh, không hề kiêng dè. thì danh tiếng của Lôi Trạch Thiên Các sẽ được. bảo vệ, lợi ích cũng có thể lấy được.

'Vẹn toàn đôi bên.

Lòng dạ bọn họ thật là sâu xa.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cơ hội như vậy sao tôi lại không trân trọng được,

không thì chẳng phải sẽ phụ ý tốt của các chủ hay sao?”.

Anh vừa dứt lời, người của Lôi Trạch Thiên Các mừng rỡ. 

Lôi Hổ cười lớn: “Tôi biết cậu Lâm là người biết nắm bắt cơ hội mài”.

“Tốt lắm!”. Hạo Thiên cũng hài lòng gật đầu.

Đúng lúc đó, Lâm Chính lại nói thêm một câu: “Nhưng mà...”.

Nụ cười bọn họ sượng lại. “Nhưng gì?”, Lôi Hổ buột miệng hỏi.

“Nhưng tôi còn một vài chuyện ở ngoại vực cần xử lý, chuyện bái sư e là phải tạm hoãn lại. Hi vọng các chủ có thể cho tôi chút thời gian, để tôi xử lý xong chuyện ở ngoại vực xong sẽ quay lại đây bái sư, có được không?”, Lâm Chính cười nói.

“Chuyện ở ngoại vực?”. Hạo Thiên nhíu mày.

Bọn họ há lại không nghe ra kế hoãn binh của Lâm Chính?

Vừa không muốn trở mặt, lại không muốn gia nhập Lôi Trạch Thiên Các, đương nhiên kéo dài thời gian sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đây không phải điều mà Lôi Trạch Thiên Các muốn thấy. 

“Cậu Lâm, chuyện gì ở ngoại vực quan trọng hơn chuyện được các chủ nhận làm đồ đệ? Tôi thấy chuyện này không thể chậm trễ, phải mau chóng bái sư”, Lôi Hổ nói giọng trầm thấp.

“Lôi Hổ đại nhân, đó là chuyện của tôi, quan trọng hay không là do tôi chứ không phải do ông”, Lâm Chính nói.

Lôi Hổ sầm mặt: “Cậu Lâm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu không muốn nhận các chủ chúng tôi làm sư phụ?”.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đồng ý nhưng phải đợi đã!

“Không được! Không thể đợi, hoặc là cậu bái sư ngay bây giờ, hoặc là đừng bái!", Lôi Hổ sốt ruột, lớn tiếng quát.

Lâm Chính nhìn về phía ông ta, ánh mắt nghiêm nghị: “Lôi Hổ đại nhân, ông ép tôi sao?".

“Lâm Chính, Lôi Trạch Thiên Các chưa đến mức phải ép buộc cậu! Tôi chỉ hi vọng cậu thức thời mà thôi!, Lôi Hổ không giả vờ nữa, lập tức trở mặt.

Ánh mắt của ông ta lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.

Khi ông ta nói xong, cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các ở xung quanh tập trung lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Hạo Thiên đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng, nhắm mắt không nói, dường như không quan tâm  chuyện này.

Lâm Chính im lặng, âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay.


Hạo Thiên mở mắt ra, nhìn về phía xa.

Trên bầu trời lẫn mặt đất phía xa có nhiều bóng. người đang ùn ùn kéo về phía này.

Nhìn kỹ thì đó là người của Càn Khôn Thiên Địa và các thế tộc khác vốn đã rời đi từ trước...