Lâm Chính dứt lời khiến Diệp Viêm bỗng cảm thấy có áp lực. Nhiều năm rồi hắn chưa từng có cảm giác như thế.
Hắn không biết Lâm Chính đã nhận được cơ duyên gì ở trong thần mộ chí tôn nhưng với sức mạnh mà hiện tại anh có được thì thật sự là không hề nhỏ.
Nói không chừng người này thật sự sở hữu sát chiêu gì đó. Hai mắt Diệp Viêm tối sâm.
Lâm Chính giơ tay lên, luồng sáng màu vàng phát ra từ các vị trí có ghi châm và tập trung vào lòng bàn tay của anh. Trong nháy mắt, bàn tày của anh cũng bùng lên ánh sáng màu vàng.
“Nguồn sức mạnh này quen thuộc quá”, Diệp Viêm trố mắt. Thế nhưng hắn cũng là người thận trọng.
Mặc dù trước đó hắn đã đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng mọi thứ giống như Trường Nha nói, gốc rễ của hắn không chắc chán, sức mạnh phi thăng trong cơ thể vẫn chưa đạt tới độ chưởng thành nên trạng thái cũng chưa phải là tốt. Diệp Viêm suy nghĩ một lúc rồi bỗng có ý muốn thoái lui.
“Mọi người tạm thời rời khỏi đây đi”, lúc này, đám người Lâm Chính bỗng kêu lên.
Trường Nha bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm...cậu bảo vệ chúng tôi rời đi sao?”, Trường Nha kích động nói.
“Chiêu này của tôi sẽ khiến đất trời đảo lộn, mọi người ở đây chỉ có chết thôi. Mau lập tức rời đi. Có tôi ở đây, Diệp Viêm không làm hại được mọi người đâu”, anh trầm giọng.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm động sụt sùi. Có người còn rơi nước mắt.
“Trước đó chúng tôi đối xử với cậu như vậy, cậu lấy đức báo oán, giúp chúng tôi rời đi. Ân tình này chúng tôi sao dám nhận”.
“Cậu Lâm, đại ân đại đức của cậu chúng tôi tuyệt đối không quên, mong cậu cố gắng cầm cự, đợi chúng tôi đi tìm cứu viện giúp cậu”.
“Cậu Lâm, giờ chúng tôi đi trước, cậu cố gắng lên nhé”.
Đám đông run rẩy, đồng loạt rời đi. Bọn họ biết có ở lại cũng không giải quyết được gì. Giờ điều có thể làm chính là mau đi tìm cứu viện.
Không thể giúp Lâm Chính nhưng ít nhất cũng không khiến anh bị liên lụy. Vì trên tay Diệp Viêm có nhẫn chí tôn.
Đám đông đồng loạt rời đi. Diệp Viêm đanh mắt. “Tốt ghê nhỉ. Như vậy thì đám người này biết ơn anh
rồi. Mày làm vậy là vì muốn liên thủ với đám người này đối phó với tao phải không?”, Diệp Viêm nói.
“Đúng vậy, còn có Ngoại Vực nữa. Diệp Viêm, tao. thừa nhận giờ tao vẫn chưa phải là đối thủ của mày nhưng tao tin cả nửa cái vực này đều coi mày là kẻ định. Vậy thì dù mày có mạnh cũng chẳng có tác dụng gì”, Lâm Chính nói.
Diệp Viêm không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên sát ý. Hắn phát hiện ra hắn bị coi không khác gì con sâu cái kiến. Sự uy hiếm anh tạo ra lớn hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
“Xem ra tạo phải nghiêm túc rồi. Phải giết chết mày nếu không sau này sẽ có không ít phiền phức”.
Diệp Viêm lâm bầm, phóng ra sát ý hùng hậu. Trong nháy mắt, không gian trở nên méo mó.
Mọi thứ đều lấy hắn làm trung tâm. Tất cả dường như đều bị hắn khống chế.
Lâm Chính đanh mắt. Đúng lúc này, Diệp Viêm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn quay qua nhìn. Hắn bỗng thấy ở phía xa xuất hiện một đám mây màu đen.Trong đám mây đó có một bóng người.
“Mau nhìn đi”
Đám đông đang rời đi bỗng kêu lên.
“Đó là?”
Chỉ sợ...có lẽ vị tối thượng đó của Lôi Trạch Thiên Các cũng có mặt. Dù sao thì đối phó với Diệp Viêm để cướp nhãn chí tôn cơ mà, Lôi Trạch Thiên Các sao có thể coi nhẹ được.
Vì hành trình lần này mà các chủ của Lôi Trạch Thiên Các đã phải giao Tế Dạ Đan luyện mấy chục năm cho Lâm Chính.
Các chủ mà xuất hiện thì Lâm Chính chẳng có gì phải sợ Diệp Viêm nữa. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để giết Diệp Viêm.
Lâm Chính đanh mắt, đồng tử ánh lên sát ý.