Äm! Một tiếng nổ vang lên.
Sau đó một đóa hoa sen hủy diệt đáng sợ bung nở giữa không trung.
Một đám cường giả đang đánh nhau dữ dội đều bị đóa hoa sen chết chóc này đánh trúng, chấn động bay đi, nặng nề ngã lăn ra đất.
Cho dù là Trường Nha cũng không chống lại được, phải lùi lại hơn trăm mét.
Anh ta vội vàng tế ra khí kình chống lại xung kích của đóa hoa sen chết chóc.
Chờ đóa hoa sen biến mất, mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.
Cơ thể của Diệp Viêm lộ ra giữa không trung.
Lúc này, tình trạng của hắn cũng không khá hơn đám Trường Nha bao nhiêu.
Sáu cánh tay của hắn đã đứt mất năm, cả người chỉ chít vết thương, không có chỗ nào lành lặn.
Không những vậy, khí kình của hắn cũng tiêu hao rất nhiều.
Nếu hắn lại dùng khí kình để hồi phục các chỉ, thì sức lực còn lại hoàn toàn không đủ để chống lại lượt tấn công tiếp theo của mọi người.
"Hắn đã như nỏ hết đà rồi!".
Có người mừng rỡ kêu lên.
"Dù sao hắn cũng chỉ có một mình, lại còn quá trẻ, nhưng ngông cuồng không coi chúng ta ra gì. Hôm nay chôn thân ở đây cũng là do hắn tự chuốc!", Trường Nha lạnh lùng hừ một tiếng.
"Trường Nha trưởng lão, đừng nhiều lời với hắn nữa, mau giết hắn rồi lấy nhẫn chí tôn đi", một người phụ nữ cười nói.
"Được! Chúng ta tiếp tục!".
Trường Nha kêu lên, dẫn người tiếp tục tấn công đợt mới.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời bỗng dưng tối sầm, một đám mây đen khổng lồ bao phủ cả cao nguyên.
Vô số tia sét đáng sợ lập lòe trong đám mây.
Sau đó, toàn bộ linh vận trong trời đất đầu dừng lại ở khoảnh khắc này.
Không chỉ linh vận thiên địa, mà khí kình của tất cả những người đang có mặt cũng dừng lại.
Bọn họ phát hiện khí kình trong cơ thể không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa, mà giống như bị dừng hình.
"Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi... tôi không điều động được khí kình nữa?".
"Tôi cảm thấy hình như đã mất liên hệ với khí mạch!".
Ông ta lắp bắp, dường như nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ nào đó, cảm giác như sắp sụp đổ đến nơi.
"Đô chủ Trường Nha! Có chuyện gì vậy? Ông... ông làm sao thế?".
Người bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi.