Mọi người kinh ngạc.
Lâm Chính cũng ý thức được chuyện không ổn.
“Hóa ra đòn tấn công lúc nãy là nhằm vào khí mạch của tao!", Lâm Chính nói.
“Mày có sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, nếu không phá nó thì không dễ gì giết được mày. Những cây châm bạc của tao không phải nhắm tới mày, mà là nhắm tới khí của mày. Mày sử dụng sức mạnh phi thăng, châm khí của tao sẽ rút cạn khí của mày. Bây giờ toàn thân mày không có luồng khí tức nào, mày không đấu lại tao đâu!".
Diệp Viêm nói, một giây sau, người đã lao đến trước. mặt Lâm Chính, bóp cổ nâng anh lên.
Hai chân Lâm Chính lơ lửng trên không, dường như không có sức phản kháng.
“Bây giờ thì yên nghỉ đi, được chết trong thần mộ chí tôn, chôn chung với chí tôn viễn cổ cũng xem như vinh hạnh của mày!”.
Nói xong, mấy cánh tay còn lại của Diệp Viêm tóm vào vai và lưng bụng của Lâm Chính. Sau đó chuẩn bị dùng sức, định xé xác Lâm Chính ra thành mấy mảnh.
“Tao... chưa chắc đã thual”.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang bị bóp cổ gian nan thốt ra được mấy chữ.
“Ô?”.
Diệp Viêm hơi ngạc nhiên.
Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng quăng Lâm Chính sang một bên, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Ầm ầm ầm ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp mộ thất.
Nơi Diệp Viêm đứng bị một luồng khí nổ đáng sợ bao phủ.
Lực phá hoại do khí nổ tạo ra lan rộng tứ phía, đâm thẳng vào bốn bức tường xung quanh.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng tránh ở phía sau những cây cột.
Nhưng cột ở trong mộ thất cũng bị tác động lung lay nhẹ, cát vàng cuộn lên.
Thật đáng sợi
Đợi sau khi vụ nổ kết thúc, bọn họ mới thò đầu ra xem, lại thấy hư không cũng bị nổ biến dạng.
Lâm Chính bị hất bay, đâm vào quan tài.
Sức mạnh to lớn khiến quan tài nổ tung.
Những người khác ngã mạnh xuống đất, không ngừng ho ra máu.
Diệp Viêm càng thê thảm, da thịt tóc tai đều nổ tung, một nửa mặt và cơ thể cũng bị nổ bay, để lộ xương trắng, máu không ngừng chảy, khiến người ta nhìn mà sợ. hãi.
“Hóa ra người ngoại vực đó đã bố trí khí kình quanh người từ trước, đợi Diệp Viêm đến gần thì dẫn nổ khí kình!", Diên Dận ngạc nhiên nói.
“Hắn làm thế nào mà không bị phát hiện?”, Thiên Xu run rẩy hỏi.
Viêm đại nhân “Tôi không rõ, nhân vật ở cấp bậc này so đấu, chúng †a không thể nhìn thấu được”, Diên Dận khẽ giọng nói.
“Nhưng hình như bây giờ cả hai người đều bị thương nặng nề”, Thiên Xu nói.
“Sao? Thiên Xu đại nhân có ý kiến gì? Có thể thử xem!”, Diên Dận quay đầu nói.
Thiên Xu ngập ngừng, nghĩ tới tình trạng thê thảm của hai người lúc trước, khẽ đáp: “Cô muốn thử thì thử đi, tôi không xông lên đó đâu”.
“May là anh không lên”, Diên Dận khẽ cười.
Từ đầu tới cuối chỉ mất năm giây, người lại khôi phục như xưa.
“Người này... bất tử sao?”, Thiên Xu lẩm bẩm. “Gần như vậy”.
Diên Dận thản nhiên nói: “Người ngoại vực này sắp. thua thê thảm rồi!".