"Chuyện... chuyện gì thế này??”
"Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Ai nấy mắt chữ o miệng chữ a, không hiểu nổi chuyện vừa xảy ra.
Chỉ có Diên Dận mở trừng trừng mắt nhìn hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lẽ nào hắn truyền sức mạnh phi thăng vào kim rồi đưa vào nội thể của thánh quân đại nhân, sau đó mới khiến cơ thể đại nhân phát nổ?"
"Kim châm của hắn sao có thể phá nát cơ thể của thánh quân cơ chứ?", Thiên Xu run rẩy hỏi.
"Nếu như dùng sức mạnh phi thăng ở khoảng cách gần như vậy thì có thể. Các người không nghe thánh quân từng nói sao? Trên người hắn có sức mạnh phi thăng thuần khiết nhất, sức mạnh đó có lẽ chỉ các vị thần khai thiên lập địa mới có được!", Diên Dận nhỏ giọng nói.
Đám người kia hít một hơi lạnh, không ai ho he tiếng nào.
Nhìn Thánh Quân Diệp Viêm lúc này vô cùng thảm. Một nửa cơ thể nát bét.
Mặc dù cú nổ ban nãy vô cùng đáng sợ nhưng thân thể hắn vẫn chưa nát hết.
Hắn nằm trên mặt đất co giật, một tay và một chân đã đứt, xem ra không còn đủ sức để đứng lên.
Nhìn cảnh tượng này, Diên Dận trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí.
"Thiên Xu, thời cơ để anh thành danh đã đến rồi", Diên Dận nhỏ giọng quay đầu sang thì thầm.
"Thành danh?"
Thiên Xu ngẩn người, sau đó như nhớ ra điều gì, trợn mắt nhìn cô ta: "Ý cô là..."
"Nếu tự tay giết Thánh Quân Diệp Viêm, uy danh của anh sẽ lan ra khắp vực Diệt Vong! Anh sẽ có được vinh quang, đồng thời, tất cả bảo vật trên người thánh quân đều thành của anh hết! Anh... không muốn sao?", Diên Dận khẽ cười nói.
Thiên Xu nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
Nhưng hắn vẫn chưa bị sự cám dỗ này làm cho mê muội. Hắn hừ lạnh một tiếng, đáp: "Vậy tại sao cô không tự ra tay đi?"
“Tôi không có hứng thú với danh lợi!"
"Ha, tưởng tôi là tên thiểu năng sao? Loại phụ nữ như cô mà không hứng thú với danh lợi? Chẳng qua cô sợ Thánh Quân Diệp Viêm còn con bài dự phòng nào ở đẳng sau nên mới không dám, định bảo tôi làm con tốt thí! Tôi nói có đúng không?"
"Nếu anh không muốn ra tay thì ắt sẽ có người khác. ra tay!"
Diên Dận lắc đầu, bắt đầu đi xúi giục những người khác.
Những người khác không thông minh như Thiên Xu nên nghe lời cô ta mê hoặc xong thì đều nhìn chằm chằm Diệp Viêm, sau đó bước lên phía trước.
"Hả?"
Diệp Viêm yếu ớt chút hơi tàn, lạnh lùng nhìn đám người vừa bước tới.
"Các người... đến để chết sao?", hắn lạnh lùng hỏi.
"Không sai, chúng tôi tới để chết. Có điều, người chết ở đây là thánh quân đại nhân!"
Một kẻ cười hung ác, sau đó nhanh chóng rút ra một con dao găm, nhắm vào lồng ngực Thánh Quân Diệp Viêm.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay còn lại của Diệp Viêm giữ chặt cánh tay của kẻ kia, khiến con dao không thể đâm xuống.
"Để tôi xem ông có mấy cánh tay!"
Người bên cạnh cũng móc ra con dao găm sắc nhọn định đâm Diệp Viêm.
Diệp Viêm giờ chỉ độc có một tay, làm sao ứng phó được đây?
Dao này sẽ đâm trúng đích là điều đám người kia vô cùng tự tin.
Thế nhưng đúng lúc này. Ở chỗ cánh tay ban nấy bị đứt của Diệp Viêm nay mọc ra một cánh tay mới lực lưỡng, lập tức giữ chặt cổ. tay kẻ kia, ngăn hắn đâm dao xuống.
"Cái gì?"
Kẻ kia sững sờ.
Thiên Xu sợ đến nỗi về sau mấy bước.
Diên Dận mặt cũng trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Từ trong lồng ngực còn có thể mọc ra hai cánh tay?
Kẻ này... đúng là quái vật!