Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3944: con dê chờ giết




 Không ai dám tin vào mắt mình.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Viêm vô địch sao có thể bị người ngoại vực này đánh bay được chứ?

Ngay cả người được hồi sinh từ ngàn năm trước cũng bị Diệp Viêm móc não, thì người ngoại vực này là cái thá gì chứ? Sao có thể đấu với Diệp Viêm được?

Diệp Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy.

Hắn nhìn về phía Lâm Chính, sắc mặt vô cùng phức tạp.

"Lưồng sức mạnh này... thật là đáng sợ! Đây là sức mạnh phi thăng sao?".

Diệp Viêm lẩm bẩm nói, cảm thấy vô cùng khó tin.

Luồng sức mạnh vừa phóng ra từ trong người Lâm Chính là sức mạnh phi thăng tỉnh thuần nhất.

Hắn chưa bao giờ thấy sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy.

Đây không phải là sức mạnh mà người phàm có thể tu luyện ra được.

Đây là sức mạnh của thần tiên!

Diệp Viêm kinh ngạc nhìn Lâm Chính, lẽ nào người này... đã trở thành thần tiên? 

Không thể nào!

Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù anh có cơ duyên trời ban, thì cũng không thể bước vào cảnh giới đó được.

Nhưng nếu anh không phải thần tiên, thì tại sao lại phóng ra được sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy chứ?

Lẽ nào... anh đã có được đại cơ duyên ở đây? Nghĩ đến đây, ánh mắt nóng rực của Diệp Viêm nhìn chăm chằm Lâm Chính, nhưng thần sắc lại càng ngày càng lạnh lùng.

Hắn giơ tay lên, cách không chộp về phía Lâm Chính.

VùI

Bốn phía xung quanh Lâm Chính nổi lên một luồng khí độc đáng sợ.

Khí độc điên cuồng xoay tròn quanh anh, sau đó hóa thành một luồng gió dữ.

Khí độc hung hãn không ngừng xé rách cơ thể anh, chui vào người anh.

Cơ thể Lâm Chính lập tức chỉ chít vết thương, một khi khí độc xâm nhập vào người thì thần tiên cũng không cứu được.  

Anh thở hổn hển, huy động sức mạnh phi thăng trong cơ thể để bảo vệ quanh người.

Nhưng anh biết rõ, nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có đường chất.

Phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Lâm Chính xuyên qua khí độc nhìn chằm chằm Diệp Viêm ở bên ngoài, bất ngờ tế sức mạnh phi thăng cuồn cuộn ra, sau đó bỗng dùng sức lao về phía trước.

VùiI

Cơn bão khí độ tức bị đánh tan, Lâm Chính giống như con trâu điên, mang theo sức mạnh cuồng bạo lao tới.

Diệp Viêm nhíu mày, hai chân khẽ điểm, bay lên như một sợi lông hồng, khoát tay một cái.

'Vèo vèo vèo...

Rất nhiều châm bạc bay ra như sao băng. Lâm Chính dùng một tay đón đỡ.

Bụp!

Một luồng khí phát nổ.

Châm bạc đều bị nát vụn. 

Lâm Chính nhảy vọt lên, giơ tay ra chộp về phía Diệp. Viêm ở giữa không trung.

“Hỗn xược!”.

Diệp Viêm tức giận quát, một luồng uy áp cuồn cuộn đánh thẳng về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức rơi xuống đất. “Anh không xứng khiêu chiến tôi!”.

Diệp Viêm đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Chính, sau đó động đậy ngón tay.

'Vèo vèo vèo...

Rất nhiều phi châm đen sì bắn ra từ người hắn, giống như muôn vàn tỉnh linh, bao trùm lấy Lâm Chính.

Lâm Chính vừa bò dậy đã bị phi châm bao vây.

Chúng không lập tức tấn công Lâm Chính, mà đang tìm cơ hội, khóa chặt tử huyệt của anh, sau đó một kích chí mạng.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đồng thời tế ra châm bạc nghênh chiến.

Nhưng rõ ràng là châm bạc của anh không mạnh bằng Diệp Viêm, phi châm bay tới, tất cả đều bị đánh nát. 

“Để xem rốt cuộc trên người anh có cơ duyên gì nào!”.

Diệp Viêm khàn giọng quát, sau đó vung bàn tay lên. 'Vèo vèo vèo...

Phi châm quanh người dường như phát hiện ra sơ hở của Lâm Chính, đồng loạt đâm tới.

Cơ thể Lâm Chính không chống đỡ nổi, bị những phi châm này đâm trúng, cả người run bắn lên rồi bất động.

Sức mạnh phi thăng đồi dào quanh người cũng dần tan rã.

“Áp chế được rồi!”.

Đám Thiên Xu, Diên Dận trợn mắt há mồm.

“Xem ra là chúng ta nông cạn rồi, Thánh Quân Diệp Viêm quả nhiên là sự tồn tại vô địch!", Diên Dận hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

Lâm Chính ngồi bệt xuống đất.

Phi châm quanh người đã đâm vào thần kinh và khí mạch của anh, khống chế hoàn toàn mọi hành động và khí kình của anh.

Giờ phút này, anh giống như con dê chờ giết thịt, ngồi yên dưới đất, lặng lẽ chờ Diệp Viêm tàn sát...