Lúc này, đám người ở trước mộ chính cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ, ai cũng dừng lại, mắt mở to nhìn xung quanh.
“Cơn chấn động ở đâu truyền tới?”.
“Không biết....
“Phải chăng... là do Diệp Viêm gây ra?”.
“Sao có thể! Diệp Viêm đã rơi vào Thất Sát Trận, chắc chắn đã chết. Bây giờ e là hắn đã thành đống thịt vụn, còn gây ra được động tĩnh sao?”.
Thiên Xu cười khẽ, sau đó nheo mắt nhìn Diên Dận ở phía trước: “Cô Diên Dận, cô không coi tôi ra gì rồi nhỉ, muốn ăn một mình sao?”.
“Tôi chỉ không muốn làm lỡ thời gian mà thôi! Mọi người đều đã đến thì chúng ta hãy cùng nhau hợp sức, tìm được nhẫn chí tôn rồi nói!”.
Diên Dận ôm vết thương trên người, khàn giọng nói.
Sau khi cô ta bị đuổi kịp thì đã chiến đấu với bọn họ một trận.
Nhưng cô ta biết mình không đấu lại, thế là đề nghị hợp tác cùng nhau tìm nhẫn chí tôn.
May sao Thiên Xu cũng bị thương nên tán thành với đề nghị của Diên Dận.
Thế là bọn họ cùng nhau tiến vào mộ chính, phân công công tác.
Mộ chính rất lớn, vô cùng khí phách.
Mặc dù mọi người đều đến đây lần đầu, nhưng bởi vì có người đi trước cung cấp tin tức, mọi cơ quan ở đây đều tránh được.
Ở lối vào mộ chính, bọn họ đứng quan sát mộ, thấy mộ chính rộng bằng một sân bóng, cao tới bảy mét, bảy bức tượng khổng lồ giống như cây cột dựng trong mộ chính.
Bảy người này đều cầm trường kiếm, khoác áo choàng trên lưng, oai phong lãm liệt, nhưng tất cả đều quỳ một gối trước quan tài thủy tinh khổng lồ ở giữa, vẻ mặt cung kính.
“Chủ của thần mộ chí tôn chắc chắn là nằm trong quan tài thủy tỉnh đó!”, có người run rẩy hô lên.
“Nhẫn chí tôn... lẽ nào cũng ở trong đó?”. Diên Dận lẩm bẩm.
Những người khác đều nhìn quan tài thủy tỉnh với ánh mắt nóng bỏng, khó mà dời đi.
Cuối cùng, có người không kiên nhãn được nữa lao. về phía quan tài thủy tỉnh.
Những người khác thấy vậy cũng vội vàng xông tới tranh đoạt.
Thiên Xu lập tức lấy đan dược ra uống, chuẩn bị cướp đoạt.
Khi hắn nhìn lướt qua Diên Dận, đan dược đưa đến bên miệng lập tức khựng lại.
“Sao? Cô Diên Dận không thấy hứng thú với nhẫn chí tôn này à?”, Thiên Xu nheo mắt hỏi.
“Sao lại không hứng thú? Chỉ là nhẫn chí tôn không dễ dàng lấy được như Bọn họ cũng không quan sát kỹ càng mà vội vàng tiến tới, có khác nào tìm chết? Tôi không lỗ mãng như bọn hợ”, Diên Dận lắc đầu nói.
“ồ?.
Thiên Xu ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Không sai, tin tức về nhẫn chí tôn cũng chỉ có một trong bảy người vào thần mộ năm mươi năm trước tình cờ có được bí điển mới biết. Nghe nói nhẫn chí tôn ghi chép tất cả truyền thừa của chủ nhân thần mộ. Nếu ai có được nhẫn chí tôn thì sẽ có thể trở thành chí tôn vạn thế. Nhưng dù gì mọi thứ cũng chỉ là ghi lại, nhẫn chí tôn có tồn tại hay không, rốt cuộc ở đâu không ai biết được”.
“Khó mà tránh khỏi một trận đại chiến, bây giờ ai lấy được nhẫn chí tôn sẽ là mục tiêu của mọi người, sao. không ngồi làm ngư ông đắc lợi?”, Diên Dận khẽ cười.
Thiên Xu nhìn cô ta đầy sâu xa, không khỏi suy nghĩ về lời cô ta nói.
Ngồi làm ngư ông đắc lợi?
Đây là thần mộ chí tôn, khắp nơi toàn là chướng khí, há có thể ở lại lâu?
Bọn họ được phái đi tìm nhẫn chí tôn đương nhiên đã nghĩ đến đường lui và thủ đoạn chạy thoát sau khi có được nhẫn. Nếu để người khác lấy được bảo bối thì e là chưa kịp ra tay, người đó đã chạy mất.
Trong khi Thiên Xu đang suy nghĩ, một luồng sáng tràn ngập cả điện đường.
Mọi người run rẩy, vội vàng đưa mắt nhìn, lại thấy đôi mắt của bảy pho tượng đều tỏa ra tia sáng, hội tụ trên quan tài thủy tinh!
Cảnh tượng duy mỹ và quỷ dị đến mức nào?