Thật ra Lâm Chính không sốt sảng chuyện nhẫn chí tôn.
Khắp thần mộ chí tôn đâu đâu cũng là bảo bối, nhưng đám người kia lại muốn lấy nhãn chí tôn.
Nếu đoán không lầm thì có lẽ trong nhãn chí tôn lưu trữ truyền thừa một đời của chủ nhân thân mộ này.
Đương nhiên Lâm Chính cũng muốn có thần vật như vậy. Nhưng Thánh Quân Diệp Viêm đang ở đây, hiện giờ anh vẫn chưa có thực lực đối kháng với hẳn, thế nên cũng không nghĩ tới nhãn chí tôn nữa.
€ó thời gian đó, chỉ bằng lấy một vài bảo bối khác.
Lâm Chính thận trọng điều khiển Hồng Mông Long Châm, cắt thi thể đó ra từng chút.
Châm bạc bao bọc sức mạnh phi thăng, sắc bén hơn cả thần binh, nhưng cắt thi thể này ra lại cực kỳ khó khăn. Chỉ mới cắt tay chân, Lâm Chính đã thở mệt nhọc.
Nhưng nghĩ tới thi thể này thần kỳ như vậy, Lâm Chính cũng không dám nghỉ ngơi, vừa uống thuốc vừa làm việc.
Cứ vậy qua hai mươi phút, cuối cùng anh cũng cắt thi thể khô quắt đó ra thành nhiều mảnh.
Sau đó lại dùng khí kình bao bọc, đưa những mảnh thi thể ra ngoài từ khe hở, sau đó nối lại.
Đó là kỹ thuật, cũng là thể lực.
Lâm Chính tin rằng những người đó sẽ không tới nữa.
Dù sao trong mắt bọn họ, dường như đây chỉ là mộ của thủ vệ, không có giá trị gì.
Khi Lâm Chính chuẩn bị cắt nội tạng của thi thể đó ra thì lại nghe keng một tiếng, tiếng động lạ vang lên.
Cứng thật!
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác sức mạnh phi thăng của mình như cắt phải kim loại kiên cố nhất trên thế giới.
Dù anh có dùng sức thế nào cũng không thể cắt được nó.
“Đây là cái gì?”. Lâm Chính cực kỳ nghỉ hoặc.
'Trông không giống với nội tạng mà giống như tảng đá.
Anh nhắm mắt kiểm tra kỹ càng một phen, chợt kinh ngạc, hai mắt sáng lên.
“Năng lượng thật tinh thuần! Trong này giống như có... linh vận thiên địa?”.
Lâm Chính run rẩy cả người. Linh vận thiên địa!
Hơn nữa còn là linh vận thiên địa thượng phẩm cực. kỳ!
Loại phẩm cấp này còn mạnh hơn cả linh vận thiên địa mà Lâm Chính cướp từ thiên kiêu hạng nhất.
Từ đó có thể thấy, thi thể đó khi còn sống... có lẽ là một người phi thăng chân chính!
Một vị Lục Địa Thần Tiên chân chính!
Trái tim Lâm Chính đập điên cuồng, hô hấp gần như dừng lại.
Lục Địa Thần Tiên!
Thế thì phải có tài phú cỡ nào? Cơ duyên cỡ nào?
Anh hít sâu một hơi, lần này không vội hoàn thành mà kiên nhẫn nâng vật cứng như đá đó lên từng chút một, di chuyển đến trước khe hở.
Những khe hở này chỉ rộng bằng nửa ngón tay cái, độ dài thì đủ nhưng muốn đưa vật cứng to bằng nắm tay ra khỏi đó thì cực kỳ khó.
Chẳng mấy chốc, lỗ hổng ở ngăn bí mật dần dần to ra.
Cùng với đó, mặt đất toàn bộ con đường cũng rung lên nhè nhẹ.
Dường như hành động của Lâm Chính đã ảnh hưởng tới cả con đường.