Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3917: Gò đất kia chính là thần mộ chí tôn




"Muộn rồi?".

Sắc mặt Lôi Hổ thoắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chäm chằm người kia: "Thu Hải, ông có ý gì hả? Chân Viêm Tông muốn đối đầu với Lôi Trạch Thiên Các tôi sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ ông hãy suy nghĩ thận trọng. Tuy Chân Viêm Tông ông là nhân tài kiệt xuất trong số các thế tộc bá chủ, nhưng dù sao cũng không phải là thế lực siêu bá chủ. Đứng trước Lôi Trạch Thiên Các tôi, ông chẳng là cái thá gì cả".

Ở đây ngoài Lôi Trạch Thiên Các ra cũng chỉ có một thế lực tên Càn Khôn Thiên Địa thuộc cấp bậc siêu bá chủ.

Những người còn lại đều thuộc thế tộc bá chủ.

Nhưng đó không phải những thế tộc bá chủ bình thường, mà đều đứng tốp đầu, thực lực của bọn họ tuyệt đối hơn đứt Nam Ly Thành và thế gia Thần Cung.

Thu Hải nghe thấy thế liền mỉm cười: "Lôi Hổ đại nhân đừng tức giận, Chân Viêm Tông chúng tôi tuyệt đối không có ý đối đầu với ông, chỉ là cho dù tôi đồng ý để Lôi Trạch Thiên Các gia nhập, thì e là những người khác. cũng không chịu! Đội ngũ của chúng tôi đã đủ rồi!".

"Ông nói cái gì?".

Ánh mắt Lôi Hổ hừng hực lửa giận, lập tức quay sang nhìn những người khác.

Nhưng không ai nói gì. 

Chỉ có người phụ trách của Càn Khôn Thiên Địa lên tiếng.

"Lôi Hổ đại nhân, chính ông là người không muốn tham gia đội ngũ, bây giờ lại đòi vào bằng được thì chẳng phải đã muộn rồi sao? Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì đành chịu, ông đừng oán trách nữa".

Lôi Hổ tức điên lên, nhưng không làm gì được.

Càn Khôn Thiên Địa cũng không kém cạnh gì Lôi Trạch Thiên Các.

"Cậu Lâm, sợ rằng sau khi vào thần mộ cậu phải tự cầu phúc rồi", Lôi Hổ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với Lâm Chính.

"Đúng là bài tốt mà gặp gà mờ! Xem ra sau khi vào thần mộ, tôi không những phải đối phó với sự nguy hiểm trong đó, mà còn phải đối phó với những người này nữa!", Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không lấy được nhãn chí tôn, mà để những người này lấy được. thì tôi không chịu trách nhiệm đi cướp về đâu".

Người do những thế tộc này phái đến đều có thực lực không hề kém cạnh Độc Cô Vấn. Ở nơi hung hiểm như thần mộ mà còn phải đề phòng những người này thì tình cảnh của Lâm Chính gần như là lành ít dữ nhiều.

Lôi Hổ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức cho cậu, còn hứa hẹn với cậu vô số lợi lộc. Vì cậu mà Thiên Thần còn phát chiến lệnh Thiên Thần với chúng tôi, bây giờ cậu lại vì sự lỡ lời của tôi mà trở mặt sao? Dù có thế nào, đã xuống đó thì cậu phải mang được nhãn chí tôn ra, nếu không thì đừng ra khỏi thần mộ nữa!".

Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.

Lôi Hổ đã nói đến mức này thì anh cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Nhưng mà cũng phải, giữa anh và Lôi Trạch Thiên Các vốn là mối quan hệ lợi ích, bọn họ đâu thèm quan tâm đến sống chết của anh.

Cái bọn họ quan tâm chỉ có nhẫn chí tôn. "Nếu đã vậy thì tôi chỉ có thể cố gắng thử xem sao".

"Cậu chỉ có thể dốc hết sức lực, chứ không phải là thử".

"Được".

Lúc này, Lâm Chính không muốn trở mặt với Lôi Hổ, chỉ bình thản đáp một tiếng, rồi đi về phía thần mộ chí tôn.

Lôi Hổ nhìn anh chằm chäm, ánh mắt hơi đanh lại.

"Lôi Hổ đại nhân, người này ngạo mạn như vậy, lại là người ngoại vực, lấy được nhẫn chí tôn thì có giết không ạ?", có người thấy chướng mắt, liền ghé lại gần Lôi Hổ, ôm quyền nhỏ giọng hỏi. 

"Các chủ tự có sắp xếp, không cần các cậu thắc. mắc, cứ làm tốt việc của mình là được", Lôi Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.


Dị tượng vô cùng hiếm có.

Nhưng đúng lúc này, mặt trăng đang mờ ảo bỗng trở nên sáng vằng vặc, mây đen tản đi, ánh trăng chiếu sáng gò đất nhỏ trước mặt mọi người.

Gò đất kia chính là thần mộ chí tôn.