Đầu óc mọi người đều trống rỗng.
Ai mà ngờ được mạnh như Đãng Thiên Nhai - thiên tài hạng bốn cũng không chịu được một quyền của Lâm Chính.
Người ngoại vực này... nghịch thiên quá rồi nhỉ?
Xung quanh trầm lặng hồi lâu mới vang lên tiếng xôn xao nghị luận.
“Bên trong... làm sao thế
Thần Cung Thương được dìu đến một bên nghỉ ngơi liếc mắt nhìn con đường mòn, nhíu mày hỏi.
Vì Đãng Thiên Nhai đã ra lệnh nên không ai dám rời khỏi đây, nếu không sợ sau chuyện này Đãng Thiên Nhai sẽ trả thù, thế nên lúc này con đường mòn vẫn rất đông người.
“Tôi không biết, hình như tiếng đánh nhau vang lên từ vùng đất Tu Di”, người thế gia Thân Cung bên cạnh nói.
“Bảo người đi xem thử”. Thần Cung Thương trầm giọng nói.
“Cậu chủ, còn phải đi xem gì nữa chứ? Chúng ta vẫn nên nhân lúc Đãng Thiên Nhai chưa ra nhanh chóng đi
khỏi đây”, người bên cạnh vội nói.
“Đi ư? Cho dù trốn được nhất thời nhưng không thể thoát được, hôm nay chạy trốn, ngày mai Đãng Thiên Nhai cũng đánh đến thế gia Thần Cung. Người này có thù tất báo, bây giờ mà chạy chỉ sẽ khiến người này càng thêm điên cuồng báo thù, thay vì như thế thì chỉ bằng đợi ở đây”, Thần Cung Thương khàn giọng nói.
“Cậu chủ, chắc sẽ không hy vọng người ngoại vực kia đánh bại Đãng Thiên Nhai chứ? Cậu chủ, người nghĩ hơi kỳ lạ đấy, Đãng Thiên Nhai lợi hại thế nào, người bình thường sao có thể đối phó được?”
“Tôi biết, nhưng bây giờ không còn đường lui nữa, chỉ có thể hy vọng sẽ có kỳ tích...”
Thần Cung Thương thở dài, lắc đầu nói. “Kỳ tích?”
Sắc mặt người xung quanh sa sầm, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát.
Nếu dễ có kỳ tích như thế, vậy thì đâu còn gọi là kỳ tích nữa.
“Cậu chủ, cậu chủ!” Lúc này tiếng gọi gấp gáp vang lên. “Sao thế?”, Thần Cung Thương lo lắng nhìn.
Người thế gia Thần Cung vội vàng chạy đến, lo lắng nói: “Hình như tôi nghe được mấy người kia nói, anh
Lâm đó chiếm ưu thế rồi. Đãng Thiên Nhai có phần không đấu lại được”.
“Gì cơ?” Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu chắc chắn không nghe lầm đấy chứ?”, Thần Cung Thương trợn to mắt hỏi.
“Ồn quá nên nghe cũng không rõ lắm, nhưng rất nhiều người đều nói thế...”
“Nhanh lên, lập tức gọi người đi nghe ngóng”, Thần Cung Thương vội nói.
Lập tức có vài người thế gia Thần Cung chạy vào. con đường nhỏ.
Lúc này người trong con đường nhỏ đều chạy về hướng vùng đất Tu Di.
Ai lại muốn bỏ lỡ trận đại chiến kinh thiên động địa như vậy?
Cho dù có lo lắng đến tính mạng thì chết cũng không hối tiếc.
“Khụ khụ..”
Trong vùng đất Tu Di, Đãng Thiên Nhai từ từ bò dậy, nhổ máu trong miệng ra, ngực hơi khó chịu.
Cũng may cơ thể Vĩnh Sâm tiếp tục phát huy hiệu quả, phần ngực bị xẹp của hắn đang nhanh chóng phồng. lên lại.
Chỉ là khả năng tự lành của cơ thể Vĩnh Sâm có hạn, mặc dù khí kình không bị tiêu hao nhiều nhưng vẫn sẽ tiêu hao không ít khi bị thương nặng.
Đãng Thiên Nhai lau máu ở khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia đáng sợ.
Hắn bắt đầu nghỉ ngờ khả năng phán đoán của mình.
Với uy lực của đòn tấn công này, có lẽ bản nguyên của người ngoại vực đó tăng lên thật rồi.
Không chỉ thế, hắn nhận ra sức mạnh của người ngoại vực này vẫn còn tăng lên.
Không chỉ đánh tiếp được nữa.
Nếu không e là sẽ nộp mạng tại đây. Đãng Thiên Nhai là người rất thận trọng.
Hắn biết khả năng thắng của mình rất thấp, dù có thắng Lâm Chính cũng sẽ bị thương nặng.