Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3798: Dốc hết sức đấu một trận




Kẻ ngông cưồng trên thế gian chắc cũng chỉ vậy mà thôi.

Hiện trường yên lặng lại, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ như vậy.

Đây là Thần Cung Thương! Thiên tài xếp thứ sáu!

Lúc trước Nhiêu Ưng gì đó, Duy Ngã Mệnh gì đó còn không xứng xách giày cho người này.

Vậy mà Lâm Chính lại dám khiêu khích cả Thần Cung Thương!

“Khốn kiếp, quá sức ngông cuồng!”. “Kẻ ngoại vực kia chắc là điên rồi!”.

“Còn không phải à, thắng được Nhiêu Ưng, đánh bại được Duy Ngã Mệnh là nghĩ mình đã vô địch thiên hạ! Không xem người của vực Diệt Vong chúng ta ra gì!”.

“Hừ, kẻ ngông cuồng! Cậu ta không biết trong mắt Thương thiên tài, cậu ta chỉ là kẻ rao bán mạng mình mà thôi!”.

“Cậu ta đáng chết!”.

“Tôi chỉ mong cậu ta tiếp tục khiêu khích Thương thiên tài, vậy thì Thương thiên tài sẽ ra tay giải quyết cậu ta, cho cậu ta biết vực Diệt Vong không phải nơi mà đánh bại Nhiêu Ưng, đánh bại Duy Ngã Mệnh là có thể hoành hành vô đội”. 

Người xung quanh âm thầm mắng chửi, oán giận nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Lâm Chính không phản ứng gì.

'Thần Cung Thương im lặng một lúc lại lộ ra nụ cười mỉm, dần dần nụ cười mỉm biến thành cười lớn.

“Ha ha, hay! Hay lắm! Ha ha ha ha ha... Hay lắm! Ha ha ha ha....

Thần Cung Thương cười lớn khiến hiện trường vốn hơi sôi sục trở nên im ắng một lần nữa.

Mọi người toát mồ hôi, kinh ngạc nhìn Thần Cung Thương.

Thần Cung Thương nheo mắt lại, nói: “Xem ra tôi đến cuộc thi này là đúng rồi! Lâm Chính! Có lẽ anh sẽ mang đến nhiều niềm vui cho tôi, đúng không? Ha ha ha ha...

“Niềm vui?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Hãy mong chờ trận đấu giữa chúng ta đi. Tôi sẽ giao đấu với anh ở vòng ba, lúc đó tôi hi vọng anh sẽ phát huy ra toàn bộ thực lực, giúp tôi biết cực hạn của người ngoại vực các anh rốt cuộc nằm ở đâu!”.

'Thần Cung Thương cười lớn, không tức giận vì lời nói của Lâm Chính mà vô cùng vui vẻ, nói xong thì dẫn theo người rời đi. 

Lâm Chính nhìn Thần Cung Thương chằm chằm, không nói gì.

Ái Nhiễm tiến lên, nhìn bóng lưng của Thần Cung 'Thương, chậm rãi lên tiếng: “Người giống như Thần Cung Thương tham gia cuộc thi có lẽ là yêu cầu của người đứng sau hắn, hoặc là hi vọng có thể rèn luyện một phen. Nhưng trong mắt hắn, những thiên kiêu ở cuộc thi không có gì khác biệt với người bình thường, cũng không gợi lên bất cứ hứng thú gì cho hắn. Thần y Lâm tới đây lại khiến hắn có mục tiêu và động lực. Tôi nghĩ, bây giờ chuyện hắn muốn làm nhất chính là chiến đấu với anh một trận, sau đó giãm anh ở dưới chân”.

“Nói vậy, người như Thần Cung Thương rất cô đơn”. Lâm Chính nói.

“Tôi nghĩ đúng là vậy...

“Nếu vậy tôi lại rất tò mò, Thần Cung Thương xếp thứ sáu, Nguyên Huyền Tâm đi theo bên cạnh anh ta xếp thứ năm, vì sao Nguyên Huyền Tâm không tham gia cuộc thi?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.

“Thần y Lâm, thực ra Thần Cung Thương vốn dĩ cũng sẽ không tham gia cuộc thi, tôi đoán là người đứng sau hắn yêu cầu hắn tham gia nên hắn mới đến đây. Thiên tài hạng sáu còn không muốn tham gia cuộc thi này, thiên tài hạng năm cớ gì phải tham gia? Bọn họ đến xem thi đấu đã là nể mặt rồi”, Ái Nhiễm cười khổ.

“Nhìn bộ dạng và thái độ của Nguyên Huyền Tâm có vẻ rất cung kính với Thần Cung Thương, không giống thái độ của một người mạnh hơn hắn... Chuyện này là sao?", Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

“Có lẽ thực lực của Nguyên Huyền Tâm không bằng Thần Cung Thương!”.

Ái Nhiễm do dự một lúc rồi trả lời. “Cái gì?”.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Thiên tài hạng năm không bằng thiên tài hạng sáu? Có chuyện đó nữa sao?”.

“Nghe nói Thần Cung Thương từng âm thầm giao đấu với Nguyên Huyền Tâm. Nguyên Huyền Tâm thất bại, nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt nên Thần Cung Thương không thay thế vị trí thiên tài hạng năm của Nguyên Huyền Tâm. Đương nhiên đó cũng chỉ là nghe nói, chân tướng thế nào không ai biết rõ. Chỉ có một điều có thể biết chính xác, đó là Thần Cung Thương đã bắt đầu vượt qua thiên tài hạng năm Nguyên Huyền Tâm khiêu chiến với thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai, vì vậy rất nhiều người cảm thấy Nguyên Huyền Tâm không phải đối thủ của Thần Cung Thương”, Ái Nhiễm giải thích.

“Hóa ra là vậy”. Lâm Chính để lộ vẻ mặt bừng tỉnh.


Người này chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, muốn hăn thôi tranh đấu là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

“Thần y Lâm, anh định thế nào?”, Ái Nhiễm do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi.

“Dốc hết sức đấu một trận, thắng thua nghe theo số mệnh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.