Lâm Chính nói vậy không khác gì nhát đao đâm thẳng vào ngực Duy Ngã Mệnh. Bị một kẻ ngoại vực sỉ nhục trước mắt bao nhiêu người. Duy Ngã Mệnh nổi giận, hắn bắt đâu mất dần đi lý trí.
Thế nhưng dù sao thì hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng đôi mắt đỏ như máu.
“Độc của tôi....tại sao không có tác dụng với anh vậy?”
“Bởi vì thủ đoạn của anh quá thấp kém. Độc tố của anh cũng vậy”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, điềm đạm nói. thì tôi cũng sẽ không bị phân
“Hừ, dù anh có nói v: tâm đâu. Anh đừng nghĩ tới việc khiến tôi bị loạn”.
“Tôi có cần phải làm vậy không trời? Anh có phải là đối thủ của tôi đâu mà tôi phải làm vậy?”
“Cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Sao. anh biết được tôi không phải là đối thủ của anh? Anh tưởng rằng thủ đoạn của tôi chỉ có vậy thôi sao?”
Duy Ngã Mệnh gầm lên với sắc mặt trông vô cùng giận dữ.
Hắn xoay tay trong không gian, một luồng khí phóng tới. Dòng khí này nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng được hình thành từ châm khí.
Lâm Chính chưởng mạnh, cũng tạo ra châm khí đối kháng với đối phương.
Bùm! Châm khí của hai bên bùng nổ. Duy Ngã Mệnh nhanh chóng dồn lực châm khí sau khi bùng nổ thì hóa thành khí lực cuồn cuộn trong không gian và rồi lại tập trung lại tạo thành châm khí lao về phía Lâm Chính.
Tất cả những gì xảy ra đều trong chớp mắt. Đợi khi châm khí hình thành và lao tới thì chỉ còn cách Lâm Chính có một khoảng cách rất gần.
Tình huống này có muốn né cũng không né được.
Vụt vụtIKhông hề có điều gì bất ngờ, châm khí ghim lên người Lâm Chính. Ngực anh, vai anh, bụng anh đều bị đâm trúng. Cả cơ thể anh dường như bị đâm sạch. Khiến người khác nhìn thấy mà da đầu tê dại.
“Trúng rồi”, người nhà họ Dục và Giản Đào tỏ ra vui mừng lắm, họ võ tay hò reo.
“Tốt, tốt lắm", Dục Chân Thiên tỏ vẻ vui mừng và kích động.
“Quả nhiên là Ngấy Duy Mệnh vẫn giỏi hơn”, cốc chủ Trùng Long Cốc chau mày.
Thực ra ông ta không hi vọng Lâm Chính sẽ thua. Vì có thể đoạt được Trùng Long Thích trong tay của Duy Ngã Mệnh là điều không dễ.
Nhưng nếu như Lâm Chính thắng thì sức uy hiếp của người này sẽ lại càng lớn hơn. Và khả năng đoạt được. Trùng Long Thích sẽ càng khó.
Phía bên Thanh Huyền Tông cũng tỏ ra căng thẳng và hoảng loạn.
“Đừng lo lắng, chắc chắn anh ấy sẽ có cách”, Tà Thủy Tâm an ủi.
Hiện trường bắt đầu trở nên náo loạn. Đám đông bắt đầu cổ vũ.
“Người đó đã trúng châm của đại nhân Duy Ngã mệnh thì chắc chắn là độc tố sẽ tấn công vào tim, để xem cậu ta ứng phó thế nào”.
“Giờ không kêu lên được nữa rồi chứ gì?”
“Một kẻ ngoại vực mà cũng dám đấu với cường giả của vực Diệt Vong sao? Đúng là chán sống”.
Những điệu cười chế nhạo vang lên không ngớt. Duy Ngã mệnh để lộ nụ cười đắc ý. Nhưng hắn biết không được để Lâm Chính có cơ hội thở, nếu không hắn sẽ rất khó đối phó.
Duy Ngã Mệnh lao tới, tiếp tục tấn công Lâm Chính. Lâm Chính phát hiện ra châm khí đã khóa chặt khí mạch của anh. Anh mà vận dụng chân khí thì cơ thể bỗng sinh ra cảm giác đau đớn vô cùng khủng khiếp. Cơn đau khiến anh khó mà cử động được cơ thể.
“Thế nào? Vận động chân khí à? Ha ha, không còn cả sức như thế thì lấy cái gì ra đấu với tôi đây? Đi chết đi", Duy Nghã Mệnh gầm lên, một quyền đánh chứa độc lao tới.
Quyền đánh phát ra ánh sáng màu xanh u linh. Cú đấm tung ra khiến những thứ tiếp xúc hóa thành không khí. Thật sự quá khủng khiếp.
Lâm Chính chau mày. Anh không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm vào nắm đấm. Anh đưa tay lên như định tạo chiêu.
“Không có khí tức gia trì thì châm bạc của anh cũng chẳng là gì cả. Quyền đấm này, anh có đỡ nổi không?”, Duy Ngã Mệnh bước tới, tung nắm đấm.
Khoảnh khắc này hắn dường như muốn dội cả đất trời lên Lâm Chính. Cú đấm không một ai có thể ngăn cản.
Vô số cặp mắt ở dưới đài nhìn chăm chăm nắm đấm. Đến lúc kết thúc rồi. Tất cả đều có cùng một suy nghĩ.
Bùm...Chưởng đánh của Lâm Chính giống như một bông hoa sen màu đỏ nổ ra trong không gian. Bông hoa bao trọn cú đấm của Duy Ngã Mệnh.
“Cái gì?”, cốc chủ Trùng Long Cốc đứng bật dậy.
Phía bên thế gia Thần Cung, Nguyên Huyền Tâm đứng ngây ra như khúc gỗ.
“Lễ nào đây là...”, trang chủ Vân Tiếu cũng không thể bình tĩnh được nữa. Ông ta nhìn chiêu thức của Lâm Chính mà cả người như bị sét đánh...