“Anh vẫn ổn chứ?” Lâm Chính xoay người mỉm cười hỏi. “Khốn kiếp!”
Chu Lộng vội bò dậy, tức giận nói, sau đó lại đấm mạnh thêm một cú nữa vào Lâm Chính.
Không hề bất ngờ rằng cú đấm này lại đánh vào không khí, hơn nữa lực xung kích kỳ lạ trên nắm đấm lại kéo cả người hắn lao về phía trước lần nữa.
Cả người hắn lảo đảo cứ chạy về phía trước mười mấy bước, tông vào trên bức thành ở mép võ đài lúc nấy. rồi dừng lại.
Đến khi Chu lộng ngẩng đầu lên, mũi đã dính đây máu, mặt mày lấm lem, vừa thảm thương vừa hài hước.
“Ha ha ha ha..." Tràng cười bên dưới càng lớn hơn.
“Chu Lộng, chuyện gì thế? Đánh thôi cũng không đánh trúng sao?”
“Không được, tôi cười bò ra rồi này, hài quá rồi”.
“Đây là thực lực của thần may mắn sao? Còn chẳng động được vào người ta, cũng mạnh quá”.
“Ha ha ha, tôi thấy thật xấu hổ, thật xấu hổ, ha ha ha...”
Không ít người ôm bụng cười, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Nhưng có vài người lại để ý đến vài điểm khác thường, nhìn chằm chằm Chu Lộng bộ dạng cực kỳ nhếch nhác như đang nhìn chằm chằm gì đó.
Chu Lộng khó khăn đứng lên, hắn đã choáng váng rồi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao... tại sao nắm đấm của tôi không những không thể đánh trúng cậu, mà còn... mà còn tự mình chạy về phía trước? Tên nhóc xấu xa... có phải... có phải cậu giở trò?”
Mãi một lúc sau Chu Lộng mới hồi phục lại, trợn to mắt nhìn Lâm Chính hỏi.
“Rõ ràng là anh không cẩn thận, sao lại trách tôi?”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu... cái tên đáng ghét này”.
Chu Lộng tức giận gầm gửừ, lại tung nắm đấm lao đến.
Nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, cú đấm không trúng Lâm Chính, hẳn tựa hồ lại đập cả người vào bức thành khí hóa theo quán tính, khiến hắn nổ đom đóm mắt.
Tiếng cười xung quanh lại càng lớn.
Thế nhưng người Tam Huyền Tông bên Chu Lộng lại lộ ra vẻ trầm trọng.
“Không đúng! Không đúng! Bản lĩnh của Chu Lộng trở nên vụng về buồn cười như vậy từ khi nào chứ? Đây không giống thực lực bình thường nó thể hiện”, một trưởng lão Tam Huyền Tông trầm giọng nói.
“Đúng vậy”, tông chủ Tam Huyền Tông nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi lần Chu Lộng tung ra nắm đấm, xung quanh tên kia sẽ có một luồng khí cực kỳ yếu, luồng khí này sẽ cùng lúc lao đến nắm đấm của Chu Lộng. Tôi nghĩ không phải là Chu Lộng không thể kiểm soát được. cơ thể của mình, mà là luồng khí này bao phủ lấy nắm đấm Chu Lộng khiến nó ngã nhào”.
“Gì cơ?”
“Nhưng... nhưng chúng ta không nhìn thấy”. “Dĩ nhiên các ông không nhìn thấy rồi, sự hiểu biết của tên này về khí kình rất độc đáo, ngay cả tôi cũng cảm thấy hổ thẹn, thực lực của người này e là rất siêu phàm'.