Ngọn lửa trên người Lâm Chính là Thiên Địa Dị Hoả đến từ ngọn thần hoả thuần khiết nhất trong rừng ma Liệt Hoả. Tà khí của anh cũng có lai lịch không hề tâm thường.
Nơi yên nghỉ của tổ tiên tộc. Ẩn Ma là nơi cực âm cực sát cực tà trong thiên địa, năng lượng bọn họ hấp thu cũng là năng lượng thiên địa tỉnh khiết nhất.
Dị hỏa cùng tà lực Lâm Chính sử dụng chính là thiên địa thần lực, sao phải sợ thiên địa thần lôi này chứ
Lúc này, Cổn Thiên Lôi đã hoàn toàn phục. Ông ta ngồi trên mặt đất, mở to mắt nhìn chăm chằm vào sự tồn tại phi thường trước mặt, há hốc miệng
không nói được lời nào.
Không biết sau đó bao lâu, ông ta mới nở một nụ cười tự giễu.
"Trời ơi... thật không công bằng! Thật không công bằng..."
Nói xong cổ ngoẹo sang một bên rồi chết hẳn.
Sau khi Cổn Thiên Lôi chết, tình hình hoàn toàn do Lâm Chính kiểm soát.
Lâm Chính thờ ơ nhìn xung quanh.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu
Giờ khắc này, ai dám cùng anh tranh hùng tranh bá? "Cám ơn Lâm thần yI"
Một số trại chủ từ tộc Thiên Tính lần lượt bước lên trước, cúi đầu trước Lâm Chính và chắp tay tỏ lòng biết ơn.
"Nếu như lần này không có Lâm thần y ứng cứu, tộc Thiên Tính chúng tôi đã gặp hoạ diệt vong".
“Đúng vậy, đúng vậy”.
"Cảm ơn Lắm thần y đã cứu giúp chúng tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng”.
"Lòng tốt của thần y tôi không có gì báo đáp. Lâm thần y, xin hãy nhận của tôi một lạy”.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Nhiều người trong tộc Thiên Tính đã quỳ lạy Lâm Chính để bày tỏ lòng biết ơn của họ, họ vô cùng cảm động.
“Mọi người không cần nói cám ơn, mau đứng dậy đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tam trại.
Người trong Tam trại nhất thời run lên, chủ nhân Tam trại sắc mặt càng sầm lại. Ông ta lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, sau đó định âm thầm rời đi.
“Tam trại chủ, ông muốn đi đâu?” Nhị trại chủ lập †ức kêu to, sau đó có người cản ông ta lại.
“Nhị trại chủ, ông muốn thế nào?” Tam trại chủ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Tam trại chủ, vừa rồi ông muốn bán đứng Lâm thần y, bảo chúng ta đầu hàng. Giờ ông còn hỏi tôi muốn cái gì? Ông không cảm thấy chuyện này rất nực cười sao?" Nhị trại chủ trầm giọng nói.
"Ông đã nói đến vậy rồi thì tôi không còn gì để nói. Nếu ông cho rằng những việc tôi làm gai mắt, ông muốn xử lý tôi thế nào thì tuỳ. Nhưng tôi phải cảnh báo ông rằng tộc Thiên Tính vẫn ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng vậy, các ông đã giết được Cổn Thiên Lôi! Giết những cao thủ Thánh Sơn, nhưng Thánh Sơn vẫn còn đó! Thiên kiêu hạng nhất vẫn còn đó! Trong tương lai, thiên kiêu hạng nhất sẽ nổi giận và tấn công các ông. Tôi muốn xem Lâm thần y khi đó có thể cứu ông hay không!" Tam trại chủ nghiến răng đáp.
"Đồ khốn! Thứ ăn cây táo rào cây sung, ông cũng giống như Trấn Trầm Hổ, đáng chết!"
Nhất trại chủ lớn tiếng chửi bới, định ra tay giáo huấn Tam trại chủ.
Nhưng mà, vào lúc này, Lâm Chính hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Nhất trại chủ giật mình và dừng lại ngay lập tức.
Mọi người xung quanh chuyển sự chú ý sang Lâm Chính.
"Lâm thần y, chúng ta nên xử lý Tam trại chủ ra sao?" có người cả giận hỏi.
"Lâm... Lâm thần y, như vậy là sao??", Tam trại chủ bước lên trước, hơi há miệng ra nhưng không biết nên Í nói gì mới phải.
"Tam trại chủ vô tội, kẻ phản bội thực sự là Trấn Trầm Hổ và người của đại trại. Nếu cần xử lý thì cứ theo quy tắc của tộc xử lý những kẻ này. Tuy nhiên tôi thấy ông ta bị trọng thương, sống không nổi bao lâu nữa nên có trừng phạt hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì", Lâm Chính bình thản đáp.
Mọi người đều sững sờ.