“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, ông bị thương cũng không nhẹ, mau đi chữa trị đi!” Lâm Chính nói.
"Được, được... sau khi xử lý xong vết thương, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng”.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó được người dìu ra ngoài.
Tần Linh nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, cảm nhận châm khí mà Lâm Chính đâm vào người, cảm giác vô cùng thoải mái, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu Tần Linh mới tỉnh lại.
Lúc này cô ta nhận ra rằng mình được đặt trên một bệ đá.
Vết thương trên người đã được chữa trị, tay chân cũng được băng bó, sức lực hồi phục rất nhiều.
Cô ta khó khăn ngồi dậy nhìn quanh.
Bây giờ mới thấy rằng hầu hết người của tộc Ẩn Ma đều đã được chữa trị.
Mọi người năm trên loại bệ đá này để nghỉ ngơi. "Tiểu Linh, cô tỉnh rồi à?"
Lúc này, một cô gái đi tới, cười nói.
“Chị Chu, anh Lâm đâu?”, Tân Linh vội vàng hỏi.
"Thần y Lâm... đang cứu người ở phía sau...”
"Thật à? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Mười lăm tiếng đồng hồ”.
"Lâu như vậy à?", Tân Linh sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng hỏi: "Còn anh Lâm thì sao, anh ấy đã nghỉ ngơi chưa?"
Cô gái tên chị Chu lắc đầu: "Thần y Lâm vẫn luôn cứu người từ lúc đó đến tận bây giờ...”
"Cái gì? Đến tận bây giờ hả? Vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Chị Chu bất đắc dĩ nói, rồi đỡ Tân Linh đi về phía Sau.
Chưa tới mười phút sau, họ đã đến hiện trường nơi Lâm Chính chữa bệnh cứu người.
Tuy nhiên, chỉ liếc mắt nhìn một lượt, Tần Linh đã trợn mắt há mồm.