Trần Đoạ Phi nói xong, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Một số người ban nãy đã thấy Lâm Chính trông khá lạ mặt, giờ nghe Trần Đoạ Phi nói vậy thì mới vỡ lẽ.
"Hoá ra đây chính là Thiên Ma Đạo Nhân mà đám Tân Linh, Ma Bình đưa vào thôn".
"Còn không phải sao? Bọn họ thực sự đưa Thiên Ma Đạo Nhân vào thôn sao? Mấy kẻ thiểu năng này lẽ nào không biết tộc Ẩn Ma và Thiên Ma Đạo Nhân là kẻ thù truyền kiếp?"
"Đầu óc bọn chúng có vấn đề sao? Điên hết cả lũ rồi hả?"
"Tên này chắc chắn là gián điệp, không được tha cho hắn!"
"Tôi thấy Tân Linh, Ma Bình đã bị kẻ này dụ dỗ, đến lúc đó Thiên Ma Đạo Nhân sẽ ra tay với chúng ta. Bọn chúng chắc chắn sẽ móc nối với đám người Tần Linh †rong ngoài hô ứng để tấn công thôn chúng ta! Chúng ta không thể không phòng bị!"
"Có việc như vậy thật sao? Vậy phải đuổi kẻ này ra khỏi thôn mới được!"
"Đúng, đuổi hắn ra khỏi thôn!"
"Đuổi hắn đi!"
Rất nhiều người giơ nắm đấm lên, cao giọng quát mắng rồi vây xung quanh Lâm Chính.
Tần Linh và mấy người Ma Bình nhịp thở dồn dập vì lo lắng, ai nấy mặt trắng bệch.
Bọn họ không thể ngờ sự xuất hiện của Lâm Chính lại khiến đám đông phản ứng dữ dội như vậy.
"Đuổi hắn đi cũng chưa đủ. Ma Bình và Tần Linh tiếp †ế cho kẻ gian, nếu chúng ở lại thôn thì sẽ để lại hậu hoạ. Tôi thấy, đuổi cả chúng đi thì hơn! Không một kẻ nào. được ở lại!", Người phụ nữ tên Trần Đoạ Phi cười lạnh, cao giọng hô hào.
"Đúng, đuổi hết chúng đi!"
"Không được để chúng ở lại đây!"
"Cút đi!"
"Cút ra khỏi thôn!"
Đám đông lại hô hào vang dội.
Mấy người Tần Linh hoàn toàn chết đứng.
"Trần Đoạ Phi này còn lợi hại hơn anh trai Trần Thủ của cô ta nhiều. Trần Thủ nóng nảy thô lỗ, còn cô ta biết lợi dụng lòng người để đánh vào đó.
Cô Tần, người phụ nữ này không dễ đối phó đâu", Lâm Chính cười nói.
"Anh Lâm, lúc này anh vẫn cười được sao? Giờ phải làm thế nào đây?", Tân Linh lòng nóng như lửa đốt, thấy Lâm Chính vẫn toe toét cười thì tức muốn chết.
"Cục diện này không khó xoay chuyển, bố cô đâu rồi?", Lâm Chính hỏi.
"Trước cuộc quyết đấu họ đã tổ chức một cuộc họp, có lẽ ông ấy cũng sắp tới rồi", Tần Linh đáp.
Quả đúng vậy.
Tần Linh vừa dứt lời thì thấy từ phía xa có một đoàn người đi tới.
Nhìn cách ăn mặc của những người này là biết họ đều giữ chức vụ cao trong tộc.
Lâm Chính thấy vậy lập tức thì thâm với Tân Linh: "Cô Tần, mau hét lên".
"Hét?"
Tần Linh sững sờ.
"Đúng, hét, hét bằng cả tính mạng đi". "Hét cái gì cơ chứ?”
"Không cần dung, cứ hét lên là được”, Lâm Chính sẵng giọng đáp.
Tần Linh ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này cũng chẳng thể nghĩ nhiều nữa, cô lập tức hét to.
"ÁP Hiện trường đang hỗn loạn, mọi người chen chúc. nhau giờ Tần Linh đột ngột hét lên khiến tất cả mọi người đều sững sờ. "Cô Tân! Cô làm sao vậy?"
Lâm Chính lập tức lao tới dìu Tần Linh.
Tân Linh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lâm Chính kéo mạnh về đằng sau.
Tần Linh theo quán tính ngã xuống, suýt thì đập đầu xuống đất.
Trần Đoạ Phi, Trần Thủ đều sững lại, ai nấy nghi hoặc nhìn Tần Linh.
"Là em làm sao?", Trần Thủ nhịn không được tò mò hỏi.
"Em làm gì cơ? Đừng có vu oan cho eml", Trần Đoạ Phi hừ lạnh đáp.
"Thế việc này là sao?" Trần Thủ đi tới vài bước muốn xem cho rõ.
Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn: "Người các người nhắm tới là tôi, sao lại làm khó cô Tân?"
"Anh Lâm... muốn làm gì nhỉ?", cô thầm nhủ trong đầu.
Nhưng giây tiếp theo, có người hô lên.
"Người anh em họ Lâm, chờ đã!"