Nghe đến đây, Tân Linh sững lại một lát, sau đó mới vội vàng nói: "Anh Lâm, cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Mặc dù tôi xếp gần bét thôn nhưng chắc chắn tôi sẽ vận dụng tất cả những thứ đã học được để đi thi đấu!"
Vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc. Nhưng thực lực và xếp hạng của cô ấy thực sự không có sức thuyết phục chút nào.
Có điều, cô ấy vẫn muốn an ủi Lâm Chính.
Lâm Chính cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ đành hỏi tiếp: "Cô Tần, tôi đang hỏi cô có muốn làm đồ đệ của trưởng thôn không?"
"§ao mà không muốn được kia chứ... Anh Lâm, anh hỏi vậy để làm gì?", Tân Linh sững người.
Lâm Chính gật đầu: "Nếu cô đã muốn thì được, tôi có thể giúp!"
"Giúp tôi? Anh giúp tôi kiểu gì?", Tân Linh nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt phán xét. Lâm Chính lúc này thương tích đầy mình, chỉ đi lại được bình thường còn những việc khác thì không làm được.
Người như vậy thì giúp Tần Linh kiểu gì? "Việc đó cô không cần bận tâm. Cô Tần, cô chỉ cần nghe theo tôi, tôi đảm bảo trong buổi quyết đấu đó cô sẽ †oả sáng!", Lâm Chính cười đáp.
Tân Linh cau mày lại, bán tín bán nghi.
Mặc dù cô ấy rất cảm kích việc Lâm Chính xả thân cứu mình, nhưng cô ấy cũng đặc biệt ghét những kẻ ba hoa khoác lác những điều mình không làm được.
Nhưng trước mắt là ân nhân cứu mạng nên Tần Linh phải kìm nén lại, cô đáp: "Anh Lâm, anh có ơn với tôi. Anh có bất cứ yêu cầu gì tôi đương nhiên đầu cố gắng thực hiện! Sao có thể không nghe anh được?”
"Vậy thì tốt rồi!"
Lâm Chính đứng dậy, đi tới chỗ chiếc bàn bên cạnh, lấy giấy bút ra. Anh khua tay múa chân viết lên đó hai hàng chữ.
Tân Linh lại gần xem thì thấy đó đều là tên thuốc.
"Cô cầm đơn thuốc này đi tới hiệu thuốc trong thôn bốc thuốc, tôi có chỗ cần dùng", Lâm Chính nói.
Tần Linh nhận lấy đơn thuốc, cảm thấy có chút nghi hoặc: "Anh Lâm, ban nấy không phải anh nói tình trạng hiện tại của anh không còn quá đáng ngại. Thuốc thang giờ không có tác dụng với anh nữa mà? Sao anh lại nhờ tôi đi bốc thuốc?"
"Cô cứ làm theo đi", Lâm Chính mỉm cười thúc giục.
Tân Linh bất lực, chỉ đành cầm đơn thuốc đi khỏi đó.
Nếu đã là yêu cầu của Lâm Chính thì cô đương nhiên phải dốc sức làm.
Cô rảo bước thật nhanh đến hiệu thuốc thôn Ẩn Ma.
Hiệu thuốc này thuộc quyền quản lý của Thạch Chính Quân - bác sĩ của thôn.
Bởi Thạch Chính Quân tính tình cổ quái, ghét bị làm phiền nên xung quanh hiệu thuốc vô cùng vắng vẻ, chẳng ai muốn le ve gần đó.
Tần Linh vì vậy cũng có chút e dè. Lúc cô bước vào, tay chân còn hơi luống cuống.
"Đến đây làm gì? Sao mà lén lút như trộm thế?”
Tần Linh vừa vào cửa, một giọng nói trầm trầm khàn đục vang lên.
Tân Linh đột nhiên nổi da gà, vội vã liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lúc này cô phát hiện một người đàn ông trung niên cao †o đang ngồi xổm trong góc sắc thuốc.
"Chú Thạch... chào chú..."
Tân Linh vội vã khom lưng hành lễ, không dám mạo muội.
Người đàn ông liếc Tân Linh một cái rồi lạnh lùng "Có việc gì nói luôn, không có thì đi đi, đừng có làm phiền chú".
"Vâng... vâng..."
Tân Linh vội vã lấy đơn thuốc ra, nói: "Cháu... cháu đến bốc thuốc...
"Đã được thôn phê duyệt chưa?" "Duyệt rồi ạ..." "Bốc thuốc gì? Đọc tên".
Người đàn ông lạnh lùng đáp, một tay để sẵn trên tủ thuốc, thậm chí còn không thèm nhìn Tần Linh một cái.
"Cỏ Cổ Lung, hai lạng". Cạcht
Người đàn ông mạnh tay kéo ngăn tủ, sau đó lấy ra một loại cỏ đen đen vàng vàng rồi đặt lên bàn.
Không ít không nhiều, đúng hai lạng. "Lá Lưu Tâm, ba tiền!" Cạcht
Không một động tác thừa, ba đồng lá Lưu Tâm được đặt lên bàn.
"Rễ Cổ Nghệ, hai lạng".
Tần Linh không để ý nên tiếp tục đọc đơn thuốc.
Một lúc sau cô mới phát hiện người đàn ông đã dừng bốc thuốc từ bao giờ.
"Chú Thạch... sao vậy?", Tân Linh hỏi bằng giọng ngờ vực.
Người đàn ông trầm mặc nhìn chỗ thuốc trên bàn một hồi lâu, sau đó mới đột ngột quay đầu lại trầm giọng hỏi: "Đơn thuốc này... là ai đưa cho cháu?"