Lâm Chính nhanh chóng ăn hết quá nửa số bột trong hộp. Anh vừa cất chiếc hộp đi.
"Hự...
Cơ thể anh bỗng run rẩy, sau đó cả người quỳ sụp xuống đất, thở hổn hển, mặt túa mồ hôi.
Chẳng mấy chốc, làn da Lâm Chính trở nên đỏ tươi như bị nướng chín.
"Cậu đã ăn gì? Tại sao năng lượng trong người cậu lại hỗn loạn như vậy?".
Thần Võ Tôn ngạc nhiên.
"Đi đi, các bà... đi đi... Maul Tất cả mau rời khỏi đây... Nhanh lên..."
Lâm Chính ôm lồng ngực, vừa thở hổn hển vừa khó nhọc kêu lên.
Ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
"Hãy nghe thần y Lâm, mau đi đi!", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, lập tức quát lớn.
Đám Tào Tùng Dương do dự không quyết, nhưng bị Thần Võ Tôn quở trách, cuối cùng vẫn mang theo Cùng Đao và Mạn Sát Hồng đã bị khống chế rời đi.
Nhưng Thần Võ Tôn không bỏ đi, mà đanh mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang dần tiến về phía này, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, tôi giúp cậu giết người này! Cậu mau ổn định năng lượng trong người đi, đừng có làm bừa, nếu không cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ tan xác mà chết đấy! Mau dừng lại đi!".
Nhưng lời nói của Thần Võ Tôn cũng không có tác dụng gì.
Cả người Lâm Chính run lên bần bật, mồ hôi túa ra càng ngày càng nhiều, làn da cũng càng ngày càng đỏ rực, giống như bị nhúng vào nồi dầu sôi.
"AI",
Anh phát ra một tiếng gầm giận dữ chấn động bầu trời, cả người bỗng tỏa ra một luồng khí cuồn cuộn, sau đó...
Xet! XetI Xetl
Âm thanh da thịt nứt toác vang lên.
Nhìn kĩ.
Da thịt toàn thân Lâm Chính nút ra, từng khe máu dữ tợn lan khắp người anh, nhìn anh không khác gì tấm thủy tinh vỡ, chằng chịt các đường vân, ai nhìn cũng cảm thấy da đầu tê dại.
"Năng lượng quá mạnh, đã vượt quá sức chịu đựng của da thịt. Thần y Lâm, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc là tôi phải lấy túi đựng các mảnh xác của cậu mất", Thần Võ Tôn trầm giọng nói.
Lâm Chính vẫn không trả lời, chỉ không ngừng run rẩy, cố gắng chìa tay ra, nhón từng cây châm bạc đâm vào các huyệt vị trên người.
"Vẫn ngoan cố sao?”".
Thần Võ Tôn đanh mặt lại, lập tức huy động khí thế.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả đã nhào tới.
Ngọn lửa đen sì đáng sợ quanh người ông ta cuốn về phía Thần Võ Tôn nhanh như chớp.
"Thất Tinh Điêu Linh Chưởng!".