Đương nhiên Lâm Chính không hiểu suy nghĩ của Tô Nhu.
Nhưng cách này vẫn phải làm.
Anh nói rõ tính nghiêm trọng của việc này cho Tô Nhu nghe, Tô Nhu cũng chỉ đành đồng ý.
Chẳng lâu sau, qua sự sắp xếp của Mã Hải, Lâm Chính dùng thân phận thần y Lâm chính thức cầu hôn Tô Nhu.
Tin tức này truyền ra, Giang Thành náo động.
Nhiều người hô hào Tô Nhu hãy đồng ý với thần y Lâm.
Còn Lâm Chính, người chồng trên danh nghĩa của cô, hoàn toàn không có ai để ý.
Nhưng Tô Nhu cũng không hề khách sáo mà từ chối lời cầu hôn của thần y Lâm.
Sau khi Tô Nhu từ chối không bao lâu, tất cả mọi hợp tác của Dương Hoa và Quốc tế Duyệt Nhan đột nhiên bị hủy bỏ đơn phương, hợp đồng giữa hai công ty cũng bị hủy bỏ.
Tin tức này truyền ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Cô Tô Nhu lại từ chối thần y Lâm! Đúng là vả mặt thần y Lâm trước mặt mọi người mài”.
“Thần y Lâm giúp đỡ cô ta nhiều như vậy, nếu Quốc tế Duyệt Nhan không có Dương Hoa ủng hộ thì sao có thể có ngày hôm nay? Lẽ nào Tô Nhu không hiểu?”.
“Không có thần y Lâm, cô ta là cái thá gì?”.
“Đúng vậy! Thế mà còn từ chối người đàn ông ưu tú như thần y Lâm! Thật khiến người ta oán hận!”.
“Cô ta không muốn cưới thì tôi cưới!".
Nhiều người bàn tán xôn xao, trên mạng cũng tràn ngập lời chửi rủa Tô Nhu, tất cả đều cho rằng cô làm giá quá cao, giả vờ thanh cao.
Tô Nhu bị những lời măng chửi đó làm cho phiền não.
Nhưng cô biết, thật ra đó là một cách bảo vệ của thần y Lâm đối với mình.
Tô Nhu thở dài, có chút bất đắc dĩ, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi vào số Lâm Chính.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu?”.
“Sao vậy?”.
“Tâm trạng em không tốt, đi dạo với em cho khuây khỏa đi”.
“Anh có chút chuyện, tạm thời không ở Giang Thành”.
“Anh không ở Giang Thành ?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
Cô phát hiện một hai năm nay Lâm Chính cứ luôn xuất quỷ nhập thần, không biết là anh đang làm gì.
“Vậy thôi”, Tô Nhu mấp máy môi, cũng không hỏi gì nhiều.
Điện thoại ngắt kết nối, cô ngồi một mình trong văn phòng của Quốc tế Duyệt Nhan, xem người làm quét dọn công ty, mặt mày buồn rầu.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Nhu ngạc nhiên, quay đầu nhìn.
Một cô gái khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo màu xanh lam đi vào, mỉm cười nói: “Xin hỏi cô có phải cô Tô Nhu không?”.
“Là tôi, cô có việc gì không?”, Tô Nhu vội đứng dậy hỏi.
“Là thế này, cô Tô, tôi là người bên phía thương hội, lần này đến đây là muốn gửi cô thiệp mời, hi vọng ngày mai cô có thể đúng giờ đến tham gia hội nghị Long Thủ do thương hội tổ chức!”.
Gô gái nói rồi đặt một tấm thiệp mời tinh xảo lên bàn, sau đó quay người đi.
“Hội nghị của thương hội Tô Nhu ngẩn ra.
Cô chưa bao giờ nghe Dịch Tiên Thiên nói tới. “Cô chờ một chút”.
Tô Nhu hô lên.
Nhưng cô gái kia lại đi thẳng không dừng bước, chẳng mấy chốc đã rời khỏi công ty.
“Chuyện này là sao?”.
Tô Nhu rất khó hiểu, cô mở thiệp mời đó ra, suy tư một lúc rồi gọi điện thoại cho Dịch Tiên Thiên.
“Cái gì? Cô... Cô lại nhận được thiệp mời tham dự hội nghị Long Thủ? Sao... Sao có thể như vậy?”.
“Ông Dịch, thiệp mời này... quý giá lắm sao?”, Tô Nhu hỏi.
“Không liên quan tới chuyện quý giá hay không quý giá, theo lý mà nói, cô không đủ tư cách tham gia hội nghị này. Nên biết là ngay cả tôi cũng không nhận được thiệp mời, sao người bên đó... lại gửi thiệp mời cho cô?”, Dịch Tiên Thiên căng thẳng, giọng âm trầm.