Chương 249: Tôi là người giỏi nhất (2)
Trịnh Nam Thiên được người ta gọi là chiến thần trong quân, là sự tồn tại còn vô địch hơn cả binh vương.
Còn Lâm Chính tự tin, trong giới Đông y, anh là sự tồn tại đỉnh của chóp.
Anh sẽ không tự nhận mình là đệ nhất Đông y, nhưng anh cảm giác mình chắc chắn là một trong số những người giỏi nhất.
Đây là ý kiến của anh về y thuật của mình, cũng đến từ chính sự tự tin của anh.
Nếu không, dựa vào đâu anh có thể cho ra mắt hai phương thuốc tuyệt thế này chứ?
Trịnh Nam Thiên trầm mặc.
Công Dư Lỗi nhắm mắt suy nghĩ.
"Đám thanh niên đúng là không chịu được lời khen, vừa khen cậu ấy khiêm tốn, bây giờ lại trở nên tự cao tự đại rồi", Thiếu Thu cười nói.
"Khiêm tốn quá cũng không phải là chuyện tốt, huống hồ tôi cũng không tự cao tự đại, tôi chỉ nói sự thật thôi", Lâm Chính đáp.
Thiếu Thu sửng sốt, sau đó cười lớn.
Phương Hồng đánh giá Lâm Chính, không khỏi gật đầu.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
"Lỗi Tử, ông thấy sao?", Trịnh Nam Thiên nhìn Công Dư Lỗi, hỏi.
"Ký!".
Công Dư Lỗi bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy, trầm giọng nói.
"Nhưng vẫn chưa nghiên cứu kĩ phương thuốc mà".
"Giá trị của nó không thể đong đếm được, nếu những lời Lâm Chính nói là thật, các ông đã từng nghĩ nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào không?", Công Dư Lỗi hỏi.
Mấy người như ngừng thở.
"Tôi tin mắt nhìn của mình sẽ không sai, nếu để phương thuốc này tuồn ra nước ngoài, các ông nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?", Công Dư Lỗi lại hỏi.
Phương Hồng và Thiếu Thu há miệng, không nói được lời nào.
Trịnh Nam Thiên thì toàn thân run rẩy, vẻ mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Chúng ta đã chịu thiệt rất nhiều năm rồi, lẽ nào các ông còn muốn để lũ nhóc này chịu thiệt như vậy nữa sao? Thế nên, ký!", Công Dư Lỗi quát.
Ông ta dứt lời, Trịnh Nam Thiên cũng không do dự nữa, vung tay lên: "Tiểu Triệu! Mang hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra đây!".
"Vâng, thủ trưởng!".
Tiểu Triệu chạy đi.
Lát sau, một chồng hợp đồng mới được đặt trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn lướt qua mấy chữ ở trên đầu, hơi thở trở nên dồn dập.
"Sau khi ký, tất cả mọi thứ thuộc về phương thuốc đều không liên quan gì đến cậu nữa. Không những vậy, cậu còn phải giữ bí mật tuyệt đối về phương thuốc này, không được tiết lộ nửa chữ, hiểu không?", Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
"Tôi hiểu", Lâm Chính cũng nghiêm túc gật đầu. "
“Cậu yên tâm, cấp trên sẽ không bạc đãi cậu đâu. Cậu không những được nhận một khoản trợ cấp kếch sù, mà mỗi lô thuốc sản xuất ra cậu cũng có hoa hồng nhất định. Tuy không bằng giá bên ngoài, nhưng cũng có thể giúp cậu kiếm được bộn tiền".
"Trợ cấp thì không cần đâu, nhưng tôi có một yêu cầu... Nói cách khác là một đề nghị!".
"Đề nghị gì?".
"Tôi hy vọng việc sản xuất tốt nhất được tiến hành ở nhà máy của tập đoàn Dương Hoa tôi, như vậy tôi cũng có thể tiến hành giám sát và chỉ đạo. Dù sao công dụng của loại thuốc này cũng không thể xem thường, tôi phải vô cùng thận trọng. Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm!", Lâm Chính nói.
"E rằng đây mới là mục đích của cậu!", Trịnh Nam Thiên cười lớn: "Được, yêu cầu này tôi sẽ tiền trảm hậu tậu, đồng ý luôn!".
"Cảm ơn tiền bối Trịnh", Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.
Lần này cuối cùng cũng giải quyết được toàn bộ vấn đề rồi.
Bàn chuyện xong xuôi, mấy ông lão cũng rất vui vẻ.
"Tiểu Lâm, trưa nay đừng về nữa, nào nào nào, uống một ít với mấy ông già này đi", Trịnh Nam Thiên vô cùng vui vẻ, vội vàng nói.
"Ừm..."
"Sao nào? Coi thường mấy ông già này à?", Thiếu Thu cười nói: "Cậu cẩn thận, luận về uống rượu, cậu chưa chắc là đối thủ của tôi đâu".
"Thiếu Thu, ông cứ chém gió đi! Tửu lượng đó của ông mà còn ra vẻ?", Phương Hồng khinh bỉ nói.
"Này, tuy bây giờ tôi nhiều tuổi rồi, nhưng vẫn khiến ông phải bò đấy".
"Được, lát nữa ai gục trước thì người đấy làm cháu”.
"Được!".
Hai ông lão đấu khẩu.
Lâm Chính nhìn, bất giác bật cười, suy nghĩ một lát rồi vẫn gật đầu: "Nếu mấy thủ trưởng đã nhiệt tình như vậy, thì Lâm Chính xin phép ở lại".
"Đi nào, chúng ta đến nhà ăn".
Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.
Cả đám người đang định đứng lên rời đi.
"Cái gì?".
Mấy người Trịnh Nam Thiên ở phía sau vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt Lâm Chính khẽ động, không phản bác mà gật đầu đáp: "Được".
Dứt lời liền đi theo hai người kia.