Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 229




Chương 231: Cô chỉ có một cơ hội (2)

Chữ cuối cùng vừa dứt, tất cả đám đàn ông mặc vest đều cắn răng xông lên. 

Nhưng Lâm Chính nhảy vọt mấy bước đã lao tới, cho mỗi tên một cú đấm! 

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! 

Từng tên đàn ông mặc vest bay ra. 

Cung Hỉ Vân ngừng thở, vội vàng kêu lên: “Bác Đồng! Bác chết đâu rồi? Mau ra đây!”. 

“Đến đây!”. 

Một ông lão mặc đồ lao công, tay cầm chổi, chạy từ hành lang phía sau tới, tuy nhìn ông ta tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, nhưng bước chân như bay. 

“Có một kẻ biết chút võ vẽ, đánh cậu ta cho tôi, đánh thật mạnh vào, đánh xong mang lên giường tôi, mau!”, Cung Hỉ Vân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu lên. 

“Cô chủ, cứ giao cho tôi!”. 

Ông lão tên bác Đồng kia kêu lên một tiếng, ném cây chổi qua, vỗ một chưởng tới, quỹ đạo như bát quái. 

“Bát Quái Chưởng?”, Từ Thiên kinh ngạc. 

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Chính vung một quyền đánh tới. 

Chẳng có động tác hoa hòe lòe loẹt gì, cứ thế tung một quyền ra. 

Bốp! 

Nắm đấm đánh vào bàn tay, sức mạnh bùng nổ. 

Bác Đồng không kịp phòng bị, lập tức bị đánh bay đi, nặng nề va vào cây cột phía sau, sau khi ngã xuống thì ôm cánh tay thở hổn hển, không thể tiếp tục chiến đấu nữa. 

“Cái gì?”. 

Cung Hỉ Vân vô cùng kinh ngạc. 

Bác Đồng là người thế nào cô ta biết rõ nhất. 

Đó là quán quân võ thuật toàn quốc mấy chục năm trước, cô ta đã bỏ rất nhiều tiền để mời về, sao có thể bị Chủ tịch Lâm đánh bại chỉ bằng một đòn chứ? 

Sắc mặt Cung Hỉ Vân trắng bệch, cảm thấy không ổn, liên tục lùi lại đằng sau. 

Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, lấy con dao trong tay cô ta đi. 

“Hay là… tôi nằm lên giường nhé?”, Cung Hỉ Vân cười tươi rói, ánh mắt đầy sợ hãi. 

“Khổ Long đã chết rồi”, Lâm Chính nhìn con dao trong tay, bình thản nói. 

Cung Hỉ Vân ngừng thở, sau đó lại nặn ra nụ cười: “Cậu đừng đùa chứ, bây giờ chắc chắn Khổ Long đang hưởng thụ ở quán karaoke Kim Thế Duyên! Không lâu trước đó tôi còn gọi điện thoại với anh ta mà!”. 

“Nếu cô có tai mắt ở chỗ Khổ Long thì chắc là sẽ nhanh chóng nhận được tin này thôi. Hoặc là bây giờ cô gọi điện thoại xem có liên lạc được với anh ta không”, Lâm Chính bỗng vung tay lên. 

Vèo! 

Con dao sượt qua gò má Cung Hỉ Vân, cắm thẳng vào bức tượng đá cẩm thạch đầu tiên phía sau, cán dao lộ ra ngoài, còn lưỡi dao thì cắm ngập vào trong đá. 

Cung Hỉ Vân trợn to hai mắt, đờ đẫn cả người. 

Cô ta khó nhọc lấy điện thoại ra, run rẩy nhìn số điện thoại trên đó, cuối cùng vẫn không có dũng khí gọi đi. 

“Những lời cậu nói… là thật sao?”, cô ta ngẩng đầu lên, run rẩy hỏi. 

“Trong ba giây hãy đưa ra lựa chọn”, Lâm Chính bình thản nói: “Tôi chỉ cho một cơ hội!”. 

“Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Tôi không chơi nữa, tôi theo cậu hết!”. 

Cung Hỉ Vân không chịu nổi không khí đè nén này nữa, lập tức kêu lên. 

“Tốt lắm!”. 

Lâm Chính vỗ khuôn mặt bự phấn của cô ta, cười nhạt nói: “Tôi biết cô thông minh hơn Khổ Long, nghe đây, bây giờ tôi muốn cô thông báo với Xương Bá, bảo ông ta trước 12 giờ trưa mai đến tìm tôi. Bảo với ông ta rằng, nếu ông ta chịu quỳ trước mặt tôi để quy hàng, thì tôi có thể tha cho ông ta. Bảo với ông ta rằng ông ta cũng chỉ có một cơ hội thôi, hy vọng ông ta biết trân trọng, tôi sẽ chờ!”. 

 Dứt lời, Lâm Chính xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài. 

Từ Thiên mặt mũi bầm dập đi theo sau. 

Một lúc sau, Cung Hỉ Vân mới thoát khỏi trạng thái đờ đẫn. 

Cô ta rùng mình một cái, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi đi. 

Do sợ hãi nên ấn sai số mấy lần. 

“Chà, cô Cung, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?”, Xương Bá mỉm cười nói. 


“Cậu ta bảo tôi báo với ông là trước 12 giờ trưa mai tìm đến cậu ta, quỳ xuống nhận sai đầu hàng…” 

“Tôi thấy cậu ta điên rồi, cô cũng điên rồi!”. 

“Cậu ta nói đây là cơ hội duy nhất của ông…”, giọng nói Cung Hỉ Vân có chút cuồng loạn. 

Hơi thở của Xương Bá nghẹn lại, vô cùng kinh ngạc.