Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1542: Tôi sắp xếp cho cô gặp Chủ tịch Lâm




“Sao? Anh muốn tìm hiểu về nhà họ Lâm? Anh đã bị đuổi khỏi gia tộc, còn hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ anh vẫn muốn quay lại nhà họ Lâm?”. 

Trên xe taxi, Lâm Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Lâm Chính. 

“Nếu cô không nói, vậy cô thích đi đâu thì đi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp. 

Giá trị của Lâm Nhược Nam đối với anh chỉ có thế. 

Lâm Ngạo bố cô ta là một người có địa vị vô cùng đặc biệt ở nhà họ Lâm. 

Những tin tức liên quan đến nhà họ Lâm mà Lâm Ngạo tiếp xúc là tin tức mà Lâm Chính cử thám tử, tai mắt đi điều tra cũng không thể tra được dễ dàng. 

Trên thực tế, trong nội bộ nhà họ Lâm đã có người do Dương Hoa cài vào. 

Nhưng dù gì những người đó cũng không mang họ Lâm, bọn họ chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài nhà họ Lâm, hoàn toàn không tiếp xúc được với bí mật quan trọng nội bộ Lâm Thị. 

Vì vậy, Lâm Nhược Nam cũng có ích đối với Lâm Chính, hơn nữa, giá trị của cô ta khó mà đo lường. Có thể không có giá trị gì, cũng có thể trị giá nghìn vàng… 

“Anh… Hừ, được thôi! Dù sao nhà họ Lâm cũng đã bất nhân với tôi, tôi cũng không cần thiết phải tận trung với nhà họ Lâm!”, Lâm Nhược Nam bĩu môi nói: “Nói đi, anh muốn biết cái gì?”. 

“Đương nhiên là bí mật của nhà họ Lâm, càng bí mật càng tốt!”, Lâm Chính nói. 

“Xin lỗi, tôi không biết. Tôi không đảm nhiệm chức vụ gì ở nhà họ Lâm, sao có thể tiếp xúc với bí mật quan trọng gì được?”, Lâm Nhược Nam khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, nói: “Nếu anh muốn hỏi thì hỏi cái gì đơn giản một chút, thứ phức tạp tôi không biết”. 

Lâm Chính không tin. 

Lâm Nhược Nam là con gái của Lâm Ngạo, Lâm Ngạo tiếp xúc với không ít bí mật của nhà họ Lâm. Lâm Nhược Nam ít nhiều gì cũng biết được một ít, cô ta nói không biết đơn thuần chỉ là không muốn nói mà thôi. 

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ làm sao khai thác thứ có nhiều giá trị hơn cả từ Lâm Nhược Nam. 

Đúng lúc đó, Lâm Nhược Nam đột nhiên hạ thấp giọng: “Anh muốn biết nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lâm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”. 

“Cô có thể nói, cũng có thể không nói, nhưng tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi của cô”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Ha, anh còn lòng vòng? Anh nghĩ tôi không biết thật sao? Anh muốn quay về nhà họ Lâm chứ gì? Được! Nếu anh thật sự muốn biết một vài tin tức hữu dụng liên quan đến nhà họ Lâm thì cũng có thể, tôi nói cho anh biết, nhưng mà anh phải có lòng một chút”, Lâm Nhược Nam vê đầu ngón tay, cười nói. 

“Cô muốn tiền?”. 

“Nói thừa, bây giờ trên người tôi không có đồng xu nào, đương nhiên là cần tiền! Anh trả tôi tiền thì tôi có thể nói cho anh biết chuyện mà anh có hứng thú!”. 

“Được!”. 

Lâm Chính lập tức lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nhưng khi chuẩn bị đưa cho Lâm Nhược Nam thì lại do dự, cất thẻ ngân hàng đi, chỉ lấy tiền mặt trong túi ra đưa. 

“Chỉ có 500?”. 

Lâm Nhược Nam thất vọng vô cùng. 

“Nếu cô cho tôi tin tức hữu ích, tôi có thể nâng lên một nghìn!”, Lâm Chính nói. 

“Một nghìn tệ? Hừ, người ta ăn bám, anh cũng ăn bám, sao ngay cả ăn bám cũng không ra hồn vậy? Nghèo đến thế này?”. 

Lâm Nhược Nam lắc đầu, cất tiền đi: “Biết chuyện gần đây nhà họ Lâm sáp nhập vài nhà máy sắt thép cỡ lớn trong nước không? Chuyện đó thật ra là do nhà họ Lâm thao túng. Gần đây nhà họ Lâm liên tục thu mua sắt thép, thu gom thiết bị nung nấu sắt, giống như đang chế tạo một món đồ nào đó! Nhưng cụ thể là món đồ gì thì tôi cũng không rõ lắm!”. 

“Thế à?”. 

Lâm Chính sờ cằm, rơi vào trầm tư. 

Chốc lát sau, dường như anh nghĩ đến điều gì, hạ thấp giọng hỏi: “Ngoài việc sắt thép, gần đây nhà họ Lâm còn mua vật liệu gì với số lượng lớn không?". 

Nhưng Lâm Nhược Nam không nói nữa. 

Lâm Chính lập tức lấy vài tờ tiền trong túi nhét ra đưa cô ta. 

“Trừ sắt thép thì còn có đá, nhưng không phải đá bình thường, mà là một loại đá tên là đá Vân Huyền!”. 

“Đá Vân Huyền?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Tôi nghe bố tôi gọi điện thoại nhắc tới, nhà họ Lâm đang lệnh cho người đi đến hội đấu giá và thương hội ở các nơi mua đá Vân Huyền. Mặc dù thứ đó hiếm có, nhưng số lượng nhà họ Lâm cần có lẽ là rất lớn”, Lâm Nhược Nam nói. 

Lâm Chính như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu. 

Lâm Nhược Nam liếc nhìn anh, khẽ cười nói: “Cần tôi gợi ý cho anh không?”. 

“Gợi ý?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn cô ta. 

“Tôi chỉ cho anh! Anh đến đó thăm dò trước, tìm được nơi nào có bán đá Vân Huyền, sau đó tìm vài người để lừa gạt, cố ý nâng giá của người nhà họ Lâm. Trong lúc cấp bách, anh lại ra mặt giải quyết đám người đó, giúp nhà họ Lâm thuận lợi lấy được đá Vân Huyền. Nếu vậy, anh có thể thuận lợi đề xuất chuyện quay lại nhà họ Lâm với người nhà họ Lâm. Bây giờ nhà họ Lâm đang cần người, bọn họ sẽ không từ chối lời yêu cầu của anh”, Lâm Nhược Nam cười nói. 

Lâm Chính nghe vậy thì nhíu mày. 

Đây là cách ngu xuẩn đến thế nào. 

Nhưng nghe đến đó, Lâm Chính biết Lâm Nhược Nam vẫn nghĩ rằng anh nghe ngóng những chuyện này là vì muốn quay lại nhà họ Lâm. 

Có hiểu lầm như vậy cũng tốt, không cần phải giải thích. 

“Trừ chuyện này ra, nhà họ Lâm còn có hành động gì không?”. 

“Hết rồi, có lẽ là có, chỉ là tôi không biết mà thôi”. 

“Vậy cô còn mạnh mối nào khác đáng tiền không?”. 

“Đương nhiên có, nhưng mà…”, Lâm Nhược Nam lại vê đầu ngón tay. 

Trên người Lâm Chính không có nhiều tiền mặt như vậy, thấy thời cơ đã tới, thế là nói thẳng: “Lâm Nhược Nam, hay là thế này, cô ra cái giá, chúng ta thỏa thuận chung một cái giá. Cô nói con số, tôi chuyển tiền, đợi tiền đến rồi cô hãy nói tất cả những gì cô biết cho tôi nghe, khỏi phải rắc rối như vậy, được không?”. 

“Không thành vấn đề! Ha ha, thật ra tôi cũng có ý nghĩ đó!”. 

“Cô ra giá bao nhiêu?”. 

“Tiền ấy à… Ha, tôi không cần tiền!”. 

“Cái gì? Không cần tiền?”, Lâm Chính cứ ngỡ mình nghe lầm. 

“Đúng, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần anh giúp tôi một chuyện. Làm xong thì anh hỏi gì, tôi sẽ nói nấy, tuyệt đối không giấu giếm anh nửa câu!”. 

“Làm gì?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi. 

Lâm Nhược Nam đến gần một chút, hạ thấp giọng: “Tôi nghe nói, hình như anh có chút quan hệ với Chủ tịch Lâm. Thế này đi, anh giới thiệu tôi gặp Chủ tịch Lâm một lần, chỉ cần anh làm được, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho anh nghe!”. 

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Cô muốn gặp Chủ tịch Lâm làm gì?”. 

“Chuyện này không liên quan đến anh, tôi chỉ hỏi anh là có được hay không”, Lâm Nhược Nam nói. 

Nhưng cô ta không quan tâm, chỉ ngâm nga điệu nhạc, vô cùng đắc ý. 

“Đúng rồi, nếu anh sắp xếp cho tôi thì khi nào có thể gặp được Chủ tịch Lâm?”, Lâm Nhược Nam nghiêng đầu cười hỏi. 

“Tối nay”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Tối… Tối nay?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”.