Ở cổng nhà họ Lâm.
Một dãy các loại xe sang như Bentley, Rolls-Royce đang đỗ ở đây.
Những người bước từ trên xe xuống đều ăn mặc rất kỳ quái.
Có người mặc vest thẳng thớm.
Có người mặc trường bào, mang nét hoài cổ.
Ai nấy sắc mặt lạnh tanh, lửa giận ngút trời.
Người dẫn đầu chính là Hắc Ngọc Thiên.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, đứng ở ngoài cổng nói: “Chỗ này do Tề Các – một trong ba các lớn của nhà họ Lâm các cậu quản lý, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân đâu? Nếu ông ta còn không xuất hiện, thì tôi sẽ hạ lệnh xông vào!”.
Trong cổng toàn là người nhà họ Lâm.
Tuy ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những tinh nhuệ nhà họ Hắc khí thế hùng hổ ở bên ngoài, thì hiển nhiên vẫn kém hơn không ít.
Người nhà họ Lâm vô cùng lo lắng.
Bọn họ đã bao giờ được thấy thế trận hoành tráng như vậy chứ?
Dù sao đây cũng là nhà họ Lâm!
Làm gì có người của thế tộc nào vô duyên vô cớ dẫn người đến nhà họ Lâm gây sự chứ?
Như vậy chẳng phải là ăn gan hùm mật báo sao?
Nhưng Hắc Ngọc Thiên lại có sự tự tin này.
Bây giờ ông ta đã khác xưa, có Dương Hoa, Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo chống lưng, ông ta sợ đếch gì nhà họ Lâm chứ?
Hơn nữa quan tài đứa trẻ tổ truyền của nhà họ Hắc bị nhà họ Lâm ăn trộm, ông ta không giận được sao? Có thể đến tận nơi hỏi tội, cớ gì ông ta không làm?
“Gia chủ Hắc, phiền ông chờ một chút, chúng tôi đã phái người đi báo cho các chủ biết rồi! Chắc là các chủ sẽ đến ngay thôi!”, một quản sự vội cung kính nói.
“Hừ, nếu các chủ của các người không giải quyết được chuyện này, hoặc không chịu ra mặt, thì gọi gia chủ của nhà họ Lâm đến đây!”, Hắc Ngọc Thiên mất kiên nhẫn hừ mũi.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đang có mặt liền biến sắc.
Ánh mắt của người nhà họ Lâm đầy giận dữ.
Gia chủ?
Ông ta có ý gì?
Lẽ nào nhà họ Hắc thực sự muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
Nhà họ Lâm không muốn động đến nhà họ Hắc, nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ nhà họ Hắc.
Nếu thực sự khai chiến, thì chắc chắn người thiệt thòi sẽ là Hắc Ngọc Thiên.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Gia chủ Hắc! Ông nên biết rằng, nếu chuyện này ầm ĩ đến tận chỗ gia chủ của chúng tôi thì sẽ có hậu quả gì! Tôi e là lúc ấy nhà họ Hắc các ông sẽ không gánh nổi đâu!”.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy người cầm quân cờ trắng trước đó bước ra.
Đám Lâm Ngạo cũng có mặt.
“Lâm Côn Luân, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi còn tưởng ông trốn rồi chứ!”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Những lời ông vừa nói là sao? Ông đang dọa tôi đấy à? Nếu đã vậy thì được! Hôm nay tôi cứ muốn gặp gia chủ của các ông đấy! Ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo gia chủ của các ông đến đi!”.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Lâm nổi giận.
“Thật là quá đáng!”.
“Nhà họ Hắc đừng vênh váo quá! Nơi này là Yên Kinh!”.
“Các ông không muốn ra khỏi đây sao?”.
Những cao thủ nhà họ Lâm đi cùng Lâm Côn Luân đến lập tức quát.
Người nhà họ Hắc cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao bước tới.
Hai bên giương cung bạt kiếm, tình hình vô cùng căng thẳng.
Lâm Côn Luân nhíu mày.
Ông ta không ngờ thái độ của Hắc Ngọc Thiên lại kiên quyết như vậy, suy nghĩ một lát, ông ta vẫn nhượng bộ một chút.
“Gia chủ Hắc, nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Hắc các ông trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ông phát động nhiều người như vậy?”, Lâm Côn Luân hỏi.
“Quan tài đứa trẻ của nhà họ Hắc tôi là do người nhà họ Lâm các ông lấy trộm đúng không?”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng nói.
“Người tên Lâm Chính kia đã bị nhà họ Lâm chúng tôi đuổi ra khỏi gia tộc từ lâu, cậu ta không thuộc nhà họ Lâm của tôi. Nếu ông muốn tìm cậu ta tính sổ thì tùy, chuyện này nhà họ Lâm tôi không biết, cũng không chịu trách nhiệm”, Lâm Côn Luân lắc đầu.
“Nhưng người lấy trộm quan tài đứa trẻ không phải là Lâm Chính, mà là Lâm Nhược Nam của nhà họ Lâm các ông, đúng không?”, Hắc Ngọc Thiên hừ mũi.
Lâm Côn Luân nghe thấy thế thì hơi biến sắc, đáy mắt lóe lên một tia hồ nghi.
Lâm Ngạo ở phía sau cũng sợ đến mức suýt nữa không đứng vững.
“Gia chủ Hắc, sao ông lại nói vậy?”, Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.
“Sao hả? Lẽ nào tôi nói không đúng sao?”.
“Gia chủ Hắc, tôi không biết ông nghe được chuyện hoang đường này ở đâu, tôi chỉ muốn nói với ông rằng, chuyện quan tài đứa trẻ bị trộm không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng tôi. Nếu gia chủ Hắc kiên quyết cho rằng do người nhà họ Lâm tôi làm, thì mời ông đưa ra chứng cứ”, Lâm Côn Luân lạnh lùng nói.
Chứng cứ Lâm Nhược Nam lấy trộm quan tài đứa trẻ đã được người nhà họ Lâm xóa sạch, Lâm Côn Luân không tin nhà họ Hắc có người có thể tìm được chứng cứ.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Ngọc Thiên bỗng vung tay lên, sau đó một người ở đằng sau ông ta bước tới.
Đám người Lâm Côn Luân không biết người này, nhưng Lâm Ngạo ở phía sau thì tái mét mặt.
“Đây là ai?”, Lâm Côn Luân hỏi.
“Đây là bảo vệ ở khu nhà Trương Tinh Vũ và Tô Quảng ở”, Hắc Ngọc Thiên bình thản đáp.
“Bảo vệ?”.
Lâm Côn Luân nín thở.
“Ông ta tận mắt nhìn thấy người nhà họ Lâm các ông mang quan tài đứa trẻ của nhà họ Hắc chúng tôi vào khu nhà của Trương Tinh Vũ. Theo tôi được biết, Trương Tinh Vũ là mẹ chồng của Lâm Chính đúng không? Các ông mang quan tài đứa trẻ đến chỗ Trương Tinh Vũ chắc là để giá họa cho cậu ta chứ gì?”, Hắc Ngọc Thiên cười khẩy.
“Gia chủ Hắc nghĩ nhiều rồi, đang yên đang lành, tại sao chúng tôi lại giá họa cho Trương Tinh Vũ chứ? Nhà họ Lâm chúng tôi và người này chẳng liên quan gì đến nhau cả!”, sắc mặt Lâm Côn Luân vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thầm liếc Lâm Ngạo, tỏ vẻ rất bất mãn.
Lâm Ngạo có chút đờ đẫn.
“Lâm Ngạo, ông làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao không xử lý người này đi?”, người của Tề Các ở bên cạnh nhỏ giọng chất vấn.
“Tôi… tôi xử lý rồi mà, để giữ bí mật, tôi đã bảo người đưa ông ta đến núi hoang xử lý ngay trong đêm, rồi chôn xác tại chỗ, nhưng… nhưng tại sao người này… Lẽ nào là tôi gặp ma?”, Lâm Ngạo thì thào.
“E là có cao nhân cứu ông ta rồi”.
Lâm Côn Luân nhỏ giọng nói.
“Nhà họ Lâm các ông và Trương Tinh Vũ không có liên quan gì đến nhau, nhưng Lâm Chính và nhà họ Hắc chúng tôi thì có liên quan gù? Những cái khác tôi không quan tâm, nhân chứng ngay đây, các ông đừng hòng chối bỏ. Nếu hôm nay nhà họ Lâm không cho nhà họ Hắc tôi một câu trả lời, thì nhà họ Hắc tôi dù tan xương nát thịt cũng không tha cho các ông đâu”, Hắc Ngọc Thiên quát.
Sắc mặt Lâm Côn Luân âm trầm.
Những người khác cũng trầm mặc.
Nhà họ Lâm đuối lý, hơn nữa nhà họ Hắc lại lấn lướt như vậy, chuyện này không dễ giải quyết chút nào.
“Các chủ, có cần báo với gia chủ không?”, người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, thì tôi còn làm các chủ của Tề Các làm gì?”.
Lâm Côn Luân thầm hừ một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Gia chủ Hắc, ông muốn thế nào?”.
“Giao hết những người có liên quan đến chuyện này ra đây, để chúng tôi xử lý!”, Hắc Ngọc Thiên đáp.
“Được!”.
Lâm Côn Luân cũng không do dự, đáp lại: “Vậy tôi sẽ giao Lâm Nhược Nam cho ông! Người đâu, đưa Lâm Nhược Nam đến đây!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh chạy đi.
“Kìa ông!”.
Lâm Ngạo cuống lên gọi.
Nhưng Lâm Côn Luân không thèm nhìn ông ta, chỉ bình tĩnh nói: “Lâm Ngạo, ông hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!”.
“Nhưng…”
Lâm Ngạo còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của ông ta, Lâm Ngạo biết mình nói gì cũng chỉ là vô ích.
Lâm Côn Luân đã quyết định phải hi sinh Lâm Nhược Nam.
“Haizz!”.
Lâm Ngạo chỉ đành thở dài, âm thầm rơi lệ.
Nhưng đúng lúc này, người bên dưới vội vàng quay lại, đồng thời hét lớn: “Các chủ! Lâm Nhược Nam trốn rồi!”.
“Cái gì?”.
Lâm Côn Luân trầm giọng nói, sau đó vung tay lên, định hạ lệnh cho mọi người đi bắt Lâm Nhược Nam.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn bỗng vang lên ở cổng sau nhà họ Lâm…