Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1523: Ông không đủ tư cách




 

“Tộc, tộc trưởng...” 

“Điều này...”, đám đông há hốc miệng, không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh khẽ phất tay. 

Nguyên Tinh lập tức nới lỏng bàn tay. Cả người Hắc Nguyên mềm nhũn, ngã ra đất. 

“Hắc Nguyên”, người bên cạnh lao lên, vội vàng tiến hành cấp cứu cho hắn. Lâm Chính vứt điếu thuốc xuống, day dưới chân. 

“Vì vậy, đe dọa em gái tôi, tấn công Tô Dư đều là ông cho người sắp xếp đúng không?”, Lâm Chính nói. 

“Đúng vậy! Chủ tịch Lâm, tôi sẽ bồi thường cho cậu”, Hắc Ngọc Thiên nói. 

“Ông định bồi thường thế nào?” 

“Một tỷ tệ tiền mặt cộng thêm 100 món đồ cổ”, Hắc Ngọc Thiên điềm đạm nói. Ông ta cảm thấy tiền là cách giải quyết mọi việc hiệu quả nhất. 

Lâm Chính lắc đầu không cần suy nghĩ: “Không được". 

“Tiền không đủ à? Chủ tịch Lâm, cậu cứ ra giá, hết bao nhiêu nhà họ Hắc tôi cũng đồng ý”. 

“Không phải vấn đề tiền”. 

“Vậy kỳ hoa dược thảo hay là mật tịch y cổ, tất cả những gì có thể giúp cậu dịu đi cơn giận thì tôi đều sẽ đáp ứng. Tôi biết cậu có y thuật vô song, nhưng những loại kỳ hoa dược thảo này vẫn phải dựa vào nhân lực, tài lực mới có được, cộng thêm những mật tịch y học thượng cổ thì cậu có hứng thú không?", Hắc Ngọc Thiên nói. 

“Vẫn không được”, Lâm Chính lại lắc đầu. Cả nhà họ Hắc đều giật mình. 

“Chủ tịch Lâm, vậy cậu cần gì?", Hắc Ngọc Thiên hỏi. 

“Mạng của ông, có thể không?", Lâm Chính hỏi. Dứt lời, cả nhà họ Hắc cảm tưởng tim muốn rớt ra ngoài. 

“Chủ tịch, cậu....nói cái gì cơ?” 

“Không thể nào!” 

“Đừng ai nghĩ tới việc làm hại tộc trưởng của chúng tôi”. 

Nhà họ Hắc tức giận lên tiếng. Đám trưởng lão cũng bốc hỏa, nhìn chăm chăm Lâm Chính. 

“Chủ tịch, cậu quá đáng rồi đấy. Nhà họ Hắc đã có thành ý xin lỗi cậu rồi, hi vọng cậu có thể xóa bỏ hiểu lầm, vậy mà cậu còn không biết điều, đòi hại tộc trưởng của chúng tôi? Cậu tưởng rằng chúng tôi sợ cậu thật sao?”, một trưởng lão nói thẳng. 

“Các ông không sợ thì có phải là có thể ra tay được rồi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Ra tay thì ra tay”, đám trưởng lão vênh mặt. 

Thế nhưng Hắc Ngọc Thiên lập tức quát lớn: “Lục trưởng lão, ông lùi lại”. 

“Tộc trưởng...” 

“Ờ đây có chỗ cho ông lên tiếng à? Lùi lại cho tôi”, Hắc Ngọc Thiên quát lớn, đánh mặt. 

Lục trưởng lão do dự một lúc rồi lùi lại với vẻ không cam tâm. 

Lâm Chính nói tiếp: “Nếu đã muốn ra tay thì lùi lại làm gì? Giết luôn đi? Hắc Ngọc Thiên, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội nhé. Tôi sẽ giết từ Lục trưởng lão trước, rồi đến ông. Ân oán giữa chúng ta sẽ được giải quyết như vậy". 

Dứt lời, Lâm Chính lao tới chỗ Lục trưởng lão. Sự hỗn loạn bất ngờ khiến nhà họ Hắc hoảng loạn. Các cao thủ nhà họ Hắc đều không kịp phản ứng thì Lâm Chính đã biến mất. Đợi khi họ bừng tỉnh lại thì anh đã đứng ngay trước mặt Lục trưởng lão. 

“Hả?”, Lục trưởng lão cũng hết hồn, không kịp phản ứng. 

“Cẩn thận”. 

“Lục trưởng lão mau né ra”. 

Có người gầm lên. Nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính tát thẳng vào đầu ông ta. 

Lục trưởng lão phản ứng khá chậm, ông ta định đưa hai tay ra đỡ nhưng cơ thể không thể nào chịu được sức tấn công như vũ bão của Lâm Chính. 

Rắc! Hai cánh tay ông ta gãy nát. Cú đánh dội thẳng xuống đầu, khiến não lõm sâu một mảng lớn. Ông ta ngã ra đất, lăn mấy vòng và bất động. Cũng không biết là sống hay chết. 

Người nhà họ Hắc trố tròn mắt. Hắc Ngọc Thiên cũng sững sờ. Lâm Chính quay người, đi về phía Hắc Ngọc Thiên. 

“Hắc Ngọc Thiên, ông có biết là nhà họ Hắc đã chạm vào giới hạn của tôi không? Phàm chạm với giới hạn của tôi thì không có gì phải thương lượng hết, chỉ dùng cách đơn giản nhất để giải quyết thôi, đó chính là tất cả những người có can dự đều phải chết. Ông đã thừa nhận tất cả là do ông làm thì hôm nay tôi đành phải giết ông thôi”. 

Lâm Chính nói với vẻ vô cảm. Hắc Ngọc Thiên đanh mặt, một nguồn áp lực trước giờ chưa từng có đổ ập lên người ông ta. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc lại thành ra thế này... 

“Đừng hòng hại tộc trưởng”. 

“Bảo vệ tộc trưởng”, các cao thủ nhà họ Hắc lao lên. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng ra tay. Hai người cứ thế chặn trước mặt nhà họ Hắc, khiến họ không thể tiếp cận được Lâm Chính. Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng. 

“Hai người này rốt cuộc là ai vậy?”, Hắc Ngọc Thiên trầm giọng. 

“Bọn họ ấy à?” 

Lâm Chính thản nhiên nhìn Hắc Ngọc Thiên: "Bọn họ là ai, ông không có tư cách hỏi, có lẽ cả bố của ông cũng không đủ tư cách đâu”. 

Thế nhưng Lâm Chính cũng đã dội thẳng đòn tấn công vào ông ta: “Đông Hoàng Hoàn Vũ”. 

Ầm! Sức mạnh bùng nổ như một con dã thú tấn công thẳng vào Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bay bật ra sau. 

“Hả?”, đám đông thất kinh. Lâm Chính đuổi theo, nhân lúc ông ta còn chưa kịp đứng dậy thì anh lại tấn công tiếp vào tử huyệt của ông ta. 

“Không!”, người nhà họ Hắc kêu lên.