Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1517: Tôi làm sao cầu xin chính mình?




 

Bầu không khí ở đây trở nên kỳ quái. 

Mấy người Tô Quảng dẫn theo và cả ông ta vẫn còn nằm trên đất gào khóc. 

Người đàn ông kia thì cầm dao găm, ngây ngốc nhìn Lâm Chính. 

Lúc này, Trương Tinh Vũ chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức gào khóc dữ dội: “Mọi người ơi! Giết người rồi! Giết người rồi!”. 

Giọng bà ta cực kỳ bén nhọn, vang vọng khắp tiểu khu. 

Các nhà dân trong tiểu khu đều mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, bảo vệ cũng nghe tin chạy tới. 

“Khốn nạn!”. 

Người đàn ông kia biến sắc, lập tức xoay người bỏ chạy. 

“Đứng lại!”. 

Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc, định ngăn ông ta lại, nhưng Trương Tinh Vũ đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, hét lớn: “Lâm Chính, cậu đi đâu?”. 

“Buông ra!”. 

Lâm Chính hạ thấp giọng, quát. 

“Tôi nói cậu biết, cậu đừng mong trả lại những thứ này cho người đó! Chúng là của nhà chúng tôi, cậu đừng tự tiện quyết định!”, Trương Tinh Vũ hét lên. 

Bà ta vẫn lo những món đồ này là của người đàn ông kia, lo Lâm Chính sẽ trả nó về. 

“Bà buông ra!”, Lâm Chính hất mạnh tay. 

Trương Tinh Vũ làm sao chịu được sức lực của anh, lập tức bị hất ngã xuống đất. Đợi đến khi bò dậy, bà ta đã cực kỳ phẫn nộ. 

“Hay cho cậu, Lâm Chính! Phản rồi! Cậu phản rồi! Cậu dám đối xử với tôi như vậy? Cậu định làm phản sao?”, Trương Tinh Vũ lớn tiếng mắng chửi. 

Người dân xung quanh đều vây lại. 

“Chị Trương, chuyện gì vậy?’. 

“Người này là ai? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”. 

“Chị không sao chứ chị Trương? Ôi, anh Tô Quảng, mặt anh sao vậy? Có cần đến bệnh viện không?”. 

Hàng xóm ba mồm bảy miệng nhao nhao nói. 

Vợ chồng Tô Quảng vừa mới dọn vào tiểu khu này không bao lâu, cho nên bọn họ đều không biết Lâm Chính. 

Trương Tinh Vũ lại chống nạnh, hét xé cả họng: “Mọi người! Mọi người hãy nhìn đây! Đây là Lâm Chính, thằng ở rể chết bằm của nhà chúng tôi! Thằng này coi trời bằng vung, ngay cả mẹ vợ nó mà nó cũng đánh! Đúng là thằng trời đánh! Trời đánh!”. 

Nói xong, bà ta gào khóc hu hu. 

“Hóa ra người này là con rể của chị Trương à?”. 

“Một đứa ăn bám còn dám ngông cuồng như vậy?”. 

“Đúng là coi trời bằng vung”. 

Người xung quanh lập tức chỉ trỏ. 

Vẻ mặt Lâm Chính u ám lạnh lẽo, nhưng anh không làm gì được Trương Tinh Vũ, chỉ đành lạnh lùng lên tiếng: “Trương Tinh Vũ, nếu bà đã nói vậy thì được! Tôi sẽ sai người thu hồi nhà to xe sang mà lúc nãy người nhà họ Lâm tặng cho bà, nếu bà không trả, chúng ta gặp nhau ở tòa!”. 

Nói xong, Lâm Chính phất tay rời đi. 

Trương Tinh Vũ nghe vậy lập tức sốt sắng. 

“Lâm Chính! Cậu dám! Đó là đồ của tôi! Ai cho cậu lấy đi?”. 

“Gặp ở tòa thì gặp ở tòa! Tôi không sợ cậu đâu!”. 

Trương Tinh Vũ hét lên. 

Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng ra khỏi tiểu khu. 

Người đàn ông lúc nãy đã chạy mất hút. 

Lâm Chính vốn định giải thích rõ ràng với người đàn ông kia, thuận tiện nói rõ tất cả là do nhà họ Lâm vu oan giá họa. 

Nhưng ông ta hoàn toàn không tin mình… 

Thôi được, vẫn nên nghĩ cách cử người đi giao thiệp với gia tộc của người đó. 

Lâm Chính hít sâu một hơi, suy nghĩ trong lòng. 

Đúng lúc này, đột nhiên có một cậu bé đi tới. 

“Anh ơi, xin hỏi anh là Lâm Chính ạ?’. 

“Đúng là tôi, cậu là ai?”, Lâm Chính tò mò nhìn cậu bé. 

Cậu bé đưa một tờ giấy cho anh, sau đó chạy đi. 

Lâm Chính cầm tờ giấy xem, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lẽo. 

Tờ giấy là của người đàn ông kia để lại. 

“Lâm Chính, trong vòng hai ngày hãy đến nhà thờ tổ của Hắc Thị ở trấn Ma Khẩu, thành phố Thượng Loan tự sát tạ tội! Nếu không, tất cả người thân bên cạnh cậu bao gồm Tô Dư, Tô Tiểu Khuynh, Tô Cương, Tô Bắc… đều sẽ chết! Còn cậu cũng sẽ khó thoát kiếp nạn, không muốn có nhiều người vô tội chết thì sớm ngày đưa đầu đến gặp!”. 

Chữ viết rất ngay ngắn, có thể thấy lúc người kia để lại tờ giấy không hề hoảng loạn. 

Lâm Chính nhắm hai mắt lại, vò nát tờ giấy thành bột mịn… 

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên. 

“Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào rồi?”, Từ Thiên ở đầu bên kia vội hỏi. 

“Có lẽ việc này không dễ xử lý như tôi nghĩ…”. 

“Vậy phải làm sao?”, Từ Thiên cực kỳ sốt ruột. 

“Chỉ đành nói thẳng mà thôi! Nói Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương sáng ngày kia đi cùng tôi đến thành phố Thượng Loan một chuyến!”. 

“Cậu cần dẫn theo bao nhiêu người?”. 

“Ba người là được”. 

“Được! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”. 

Từ Thiên lập tức đi chuẩn bị. 

Lâm Chính đã triệt để nổi giận, anh lái xe đến văn phòng trụ sở chính của Dương Hoa. 

Cùng lúc đó, trong văn phòng có ba người đang quỳ. 

Ba người đó không phải ai khác mà chính là người nhà họ Lâm đã đi rồi quay trở lại. 

Trong đó có gã béo Lâm Phúc. 

Khi nhà họ Lâm biết nhà họ Hắc phái người đến chỗ Trương Tinh Vũ lấy quan tài đứa trẻ, bọn họ đã ra lệnh Lâm Phúc quay lại Giang Thành theo dõi động tĩnh nơi này, xem xem nhà họ Hắc có trúng kế của nhà họ Lâm không. 

Nào ngờ lần này bọn họ quay lại Giang Thành lại bị Cung Hỉ Vân bắt về. 

Rầm! 

Cửa văn phòng bị đạp ra. 

Lâm Chính tràn ngập lửa giận bước nhanh vào trong. 

“Cậu chủ Lâm Chính?”. 


“Chuyện này tôi không làm được”, Lâm Chính nói, mặt không cảm xúc. 

Lâm Phúc sững sờ: “Vì sao?”. 

“Rất đơn giản, tôi làm sao cầu xin chính mình?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ba người họ. 

Ba người lập tức sững sờ.