Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1514: Con rể tốt




 

E rằng ngay cả Từ Thiên cũng không ngờ rằng nhà họ Lâm lại tìm tới mẹ vợ của Lâm Chính – Trương Tinh Vũ. 

Với sự tham lam của Trương Tinh Vũ, liệu bà ta có từ chối được những cám dỗ trước mặt? Hay là bà ta lại nhận hết? 

Và chiếc quan tài của đứa bé đó chắc chắn cũng có mặt trông số quà bà ta nhận. Tới khi đó gia tộc sở hữu chiếc quan tài mà tìm tới thì chịu chết. 

“Lâm Chính mau về đây, nghe thấy không?”, rõ ràng là thái độ của bà ta dịu đi nhiều. 

“Không được nhận những món đồ đó. Trương Tinh Vũ, mau trả cho họ”, Lâm Chính gào lên. 

“Lâm Chính, cậu nói chuyện với tôi kiểu gì vậy. Tôi là mẹ cậu đấy. Là mẹ vợ đấy. Sao lại có thể quát lên như thế được nhỉ. Chẳng biết lớn bé gì”, Trương Tinh Vũ tức giận nói. 

Lâm Chính tái mặt. Anh biết rằng giờ có nói gì cũng vô ích nên định tắt máy. Thế nhưng đúng lúc này Trương Tinh Vũ lên tiếng: “Ở đây có người bạn nói là muốn gặp cậu. Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Mau về nhà đi”. 

“Bạn sao?”, Lâm Chính giật mình. 

Từ Thiên bèn nói: “Chủ tịch, bọn họ tới nhanh quá”. 

“Xem ra không né được rồi”. 

Lâm Chính thở hắt ra, thản nhiên nói: “Để tôi đi xem sao”. 

“Chủ tịch, tôi đi cùng cậu nhé”. 

"Không cần, tới nhà mẹ vợ tôi không nên khoa trương quá, nếu không sẽ dễ để lộ thân phận, không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Tôi đi là được”. 

“Vậy…cũng được. Chủ tịch, cậu hết sức cẩn thận. Tối sẽ sắp xếp người ở gần đó giám sát. Nếu có gì bất lợi thì sẽ cho đám người đó khỏi ra khỏi Giang Thành luôn” 

“Ông yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ra khỏi phòng. Anh lái chiếc Ferrary tới nhà của Trương Tinh Vũ. 

Căn hộ trước của Trương Tinh Vũ đã phải bán đi để chữa trị cho Tô Nhu. Đợi khi công ty của Tô Nhu khởi sắc trở lại thì đã ép cô mua một căn hộ khác ở trung tâm thành phố cho bọn họ. 

Trương Tinh Vũ sống rất thoải mái, còn tiền mua nhà thì đổ cả lên vai Tô Nhu. Giờ Tô Nhu đang điều trị, tiền nhà mỗi tháng do Tô Quảng phụ trách. Thế nên giờ này Tô Quảng vẫn chưa tan làm, chỉ có Trương Tinh Vũ đang ở nhà. 

Trương Tinh Vũ lúc này đang kích động tới mức run người. Hai mắt bà ta trố tròn, con ngươi như muốn rơi ra ngoài. Bà ta nhìn chăm chăm vào số quà tặng trên bàn, không biết phải làm thế nào. 

“Bà Trương, chỗ quà này thật sự là con rể tặng cho bà sao?”, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc áo khoác đen mỉm cười hỏi. 

“Đúng vậy, con rể tôi gửi tới đây. Có vấn đề gì sao?”, Trương Tinh Vũ ôm lấy số giấy tờ bất động sản, nghiêm mặt nói. 

“Vậy thứ này thì sao? Cũng là con rể bà đưa cho bà à?”, người đàn ông cầm hòn đá màu đen lên và hỏi. 

Trương Tinh Vũ cảm thấy có gì đó không ổn bèn bặm môi: “Đúng vậy. Sao thế? Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại hỏi những điều này? Tôi nói cho ông biết, quà con trể tôi tặng đều có nguồn gốc rõ ràng cả. Các người đừng hòng đòi lấy đi”. 

“Bà Trương, theo như tôi được biết, con rể bà chỉ là một người bình thường thất nghiệp. Những thứ này, cả đời cậu ta cũng không thể có được. Tại sao vô duyên vô cớ lại tặng cho bà vậy?” 

“Ý ông muốn nói gì?” 

“Bà Trương, tôi hi vọng bà có thể nói thật cho tôi biết về lai lịch của những món đồ này. Có phải là người khác tặng bà không? Nếu bà trả lời thành thật thì có khi có lợi cho bà. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của cả bà và con trai bà đấy”, người đàn ông trung niên mỉm cười. 

Trương Tinh Vũ trở nên căng thẳng: “Là của con rể tôi tặng, không phải người khác. Tất cả đều là của con rể tôi. Tôi nói cho ông biết, nếu như ông đến vì những thứ này thì ông tìm nhầm người rồi. Phiền ông lập tức rời đi cho”. 

Đồ đương nhiên không phải do Lâm Chính tặng. Mà do người khác mang tới. Thế nhưng Trương Tinh Vũ không dám thừa nhận. Bà ta sợ sẽ xảy ra chuyện, sợ người này đòi lại đồ. 

“Nếu đã vậy thì được, đợi con rể của bà về, tôi sẽ xác nhận với cậu ta”, người đàn ông trung niên gật đầu. 

“Đừng vội, con rể tôi sắp về rồi. Tôi đã gọi điện cho nói. Nhưng tôi nói ông biết, số đồ này là của nhà tôi, ông đừng hòng lấy đi được”. 

“Ha ha”, người đàn ông trung niên chỉ cười. 

Trương Tinh Vũ cảm thấy không ổn bèn nhìn người đàn ông chăm chăm: “Ông ngồi đây, tôi đi vệ sinh”. 

Nói xong, bà ta chui thẳng vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Tô Quảng. 

“Sao thế?”, Tô Quảng vẫn đang đi làm. 

“Ông đang ở đâu?” 

“Ở đơn vị chứ còn ở đâu”. 

“Mau gọi vài người tới đợi dưới tầng”, Trương Tinh Vũ cuống cả lên. 

“Gọi người? Sao thế?”, Tô Quảng không hiểu gì. 

“Ông đừng hỏi, gọi mau lên”. 


Đinh đoong!!! Lúc này, chuông cửa vang lên, Trương Tinh Vũ vội chạy ra, Lâm Chính rảo bước đi vào. 

“Cuối cùng cậu cũng về rồi”, Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa. Biểu cảm của bà ta trông còn dịu dàng hơn cả Tô Nhu. 

Lâm Chính chau mày, anh biết tại sao thái độ của Trương Tinh Vũ lại như vậy. Anh chẳng buồn quan tâm, cứ thế đi thẳng về phía người đàn ông đang ngồi ghế sopha. 

“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.