Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1508: Anh tới chữa mắt cho em




 

Sau khi kết thúc chuyến đi tới nhà họ Thẩm thì Lâm Chính lập tức quay trở về Giang Thành, lao vào học viện Huyền y Phái và vùi đầu trong phòng nghiên cứu. Anh bắt đầu tận dụng dược liệu thượng cổ lấy từ nhà họ Thẩm để luyện chế dược vật. 

Cứ thế một tuần trôi qua. Trong một tuần này anh ăn uống ngủ nghỉ cả trong phòng nghiên cứu khiến Tần Bách Tùng, Long Thủ sững sờ. 

Anh giống như một kẻ bị điên, ngoài những nhu cầu sinh hoạt cần thiết ra thì anh mặc kệ hết, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu. Thậm chí mỗi ngày anh cũng chỉ chợp mắt có một lúc. 

Sáng sớm ngày thứ bảy. 

“Thành công rồi”, Lâm Chính với hai con ngươi đỏ ngàu gào lên. Đám đông đang nằm ngủ cả ra bàn cũng bị giật mình vì bị đánh thức. 

“Thành công gì vậy thầy?”, Tần Bách Tùng dụi mắt, vội vàng nói. 

“Lẽ nào đã luyện ra thuốc giải rồi sao?”, Long Thủ vội hỏi. 

“Đúng vậy, đã luyện chế ra thuốc giải rồi, mau tiến hành rã đông đi, tôi muốn bắt đầu chữa trị cho Tô Dư”, Lâm Chính vội nói. 

“Vâng”, đám đông run rẩy, vội vàng làm việc. 

Một lúc sau, Hùng Trưởng Bạch dẫn theo một đám người tới phòng lạnh. Sau đó họ tiến hành rã đông cho Tô Dư. Không ai ngờ, mới có vài ngày mà cô gái vốn đẹp như hoa kia đã biến thành một cái xác lạnh ngắt. 

Lâm Chính hai mắt đỏ au, đẩy đám đông ra, đích thân bước vào phòng phẫu thuật và tiến hành điều trị cho Tô Dư. 

Toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái cũng có mặt. Những máy móc thiết bị và dược liệu tốt nhất đều được mang tới. 

Cuộc phẫu thuật diễn ra đúng hai ngày. Cường độ áp lực thật khủng kiếp. Những người ưu tú nhất của học việc bao gồm cả Đông và Tây Y đều mệt ná thở. 

Cho tới sáng ngày thứ ba. 

Phù! Lâm Chính ngồi phịch ra đất, không chịu được nữa, ngủ thiếp đi. 

“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng vội kêu lên. Thế nhưng anh đã không còn nghe thấy gì nữa. 

“Bíp bíp….”, lúc này tiếng máy móc vọng đến một âm thanh kéo dài. Đám đông trố tròn mắt, quay qua nhìn màn hình. Họ thấy đường phác đồ trên màn hình nhấp nhô… 

Cả phòng phẫu thuật im lặng như tờ. Tầm năm giây sau, tiếng hò reo vang lên. 

“Sống rồi! Sống lại rồi!” 

“Tốt quá rồi!” 

“Thầy ơi tim của cô Tô Dư đập lại rồi”. 

Đám đông nhảy múa. Hùng Trưởng Bạch rưng rưng nước mắt. 

“Đúng là kỳ tích. Thầy ơi, y thuật của thầy đã đạt tới cảnh giới hồi sinh người chết rồi”, Long Thủ vô cùng kích động, 

“Mọi người nghiêm túc, tình hình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, tiếp tục công việc đi”, Tần Bách Tùng hô lớn. 

Mọi người lại cật lực làm việc. 

Đợi đến khi Lâm Chính tỉnh lại thì Cung Hỉ Vân đã đứng bên cạnh anh. Anh đang nằm trên giường. Đây là phòng nghỉ ngơi của học viện. Bình thường Tần Bách Tùng thường ngủ ở đây. 

Lâm Chính vươn vai. Cung Hỉ Vân vội vàng đưa khăn mặt cho anh. 

“Chủ tịch, cậu tỉnh rồi. Tốt quá!”, Cung Hỉ Vân vui mừng nói. 

“Phẫu thuật thế nào rồi?”, Lâm Chính lau mặt hỏi. 

“Rất thuận lợi, cô Tô Dư đã được chuyển tới bệnh viện rồi”, Cung Hỉ Vân cười nói 

“Chuyển viện?”, Lâm Chính giật mình: “Đang yên đang lành sao lại chuyển viện? Lẽ nào bác sĩ của chúng ta không bằng bác sĩ của thành phố?’ 

“Chủ tịch, không phải như vậy. Thực ra bác sĩ của chúng ta mấy ngày vừa rồi đều không được nghỉ ngơi nên mệt cả rồi, không thể nào làm công tác hậu phẫu cho cô Tô Dư được”, Cung Hỉ Vân cười bất lực. 

Lâm Chính cười khổ: “Nói cũng đúng, chuyện của Tô Dư họ đã vất vả nhiều rồi”. 

“Thần y Lâm có khả năng hồi sinh người đã mất, thật quá lợi hại", nói tới đây, đôi mắt Cung Hỉ Vân sáng lên. Giờ Lâm Chính không khác gì thần minh vô song trong mắt cô ta. 

“Giờ vẫn chưa phải lúc tôi được nghỉ ngơi”. 

Anh nói tiếp: “Cho mọi người nghỉ hai ngày đi, sau hai ngày thì tiến hành thêm một cuộc phẫu thuật nữa, giúp Tô Nhu điều trị, hi vọng thuốc này cũng có hiệu quả với cô ấy”. 

“Vâng, chủ tịch…giờ cậu đi đâu?” 

“Tôi đi gặp Tô Nhu, cũng tới lúc để cô ấy bình thường trở lại rồi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng. 

Tô Nhu được sắp xếp điều trị trong học viện Huyền Y Phái. Do hai mắt không nhìn thấy gì nên cô ấy luôn ở trong phòng. Bình thường có Cung Hỉ Vân chăm sóc và trò chuyện. Hôm nay từ sáng sớm Cung Hỉ Vân đã rời đi nên cô cảm thấy rất cô đơn. 


“Em mà nghĩ vậy là sai rồi đấy’, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô. 

“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu thất thanh. 

“Sao anh lại tới đây?” 

“Anh đến chữa mắt cho em”.