Chương 1470: Một mẻ tóm gọn
Ông ta đã không muốn đếm xem rốt cuộc trên cánh tay kia có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết.
Ít nhất là ông ta chưa bao giờ thấy số lượng này! Không! Thậm chí là chưa bao giờ nghe tới!
Tại sao một người có thể thu thập được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?
"Thảo nào cậu có thể dùng được tiên thiên cương khu, thảo nào cậu có thể giải phóng Thương Ám Huyền Thể... Yêu nghiệt! Yêu nghiệt... Người như cậu e là yêu nghiệt ngàn năm hiếm có", Công Tôn Đại Hoàng há miệng, không còn bao nhiêu sức lực.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Loại người này sao ông ta có thể giết được chứ?
Hôm nay chính là ngày tàn của ông ta!
"Ông còn gì muốn nói không?", Lâm Chính đứng trước mặt ông ta, bình thản hỏi.
Công Tôn Đại Hoàng há miệng, vốn còn muốn xin tha, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chính thì lập tức từ bỏ.
"Thôi kệ đi, cát bụi rồi lại trở về cát bụi, chết rồi thì không cần phải bận tâm gì nữa", Công Tôn Đại Hoàng thở dài, nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng dưới đất, dáng vẻ mặc người giết thịt.
Lâm Chính cũng không nhiều lời, lập tức giơ tay lên tóm.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc...
Bụp!
Trên người Công Tôn Đại Hoàng bỗng phun ra phấn độc dày đặc, che khuất Lâm Chính, đồng thời ông ta nhảy vọt lên, dồn toàn bộ sức mạnh, nện quyền độc vào tim Lâm Chính.
"Cửu Huyền Thần Độc Công!".
Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, đánh lấy đánh để.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi quyền giáng xuống, trên nắm đấm lại tỏa ra đóa hoa độc tuyệt đẹp.
Trong căn phòng dưới tầng hầm chật hẹp này, khí độc lan ra.
"A!".
Dương Mỹ không kịp trốn, hét lên thảm thiết rồi ngã vào đống khí độc.
Còn Lâm Chính lùi lại mấy bước, lồng ngực bị tấn công liên tiếp, dường như anh có chút không chịu nổi.
Liên tục như vậy khoảng tám chín giây, Công Tôn Đại Hoàng mới dừng lại, cả người gần như ngã gục xuống đất, thở hổn hển.
Xương ngón tay của tay còn lại cũng bị gãy hết.
Đây là sức mạnh cuối cùng của ông ta.
Cũng là sự nỗ lực cuối cùng để sinh tồn của ông ta.
Ông ta ngẩng đầu lên, chỉ mong quyền độc này có thể đánh được một chút kịch độc vào người Lâm Chính. Như vậy thì ông ta sẽ có điều kiện để đàm phán.
Thế nhưng...
Khi ông ta mở to mắt nhìn phía trước, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Lâm Chính vẫn sừng sững đứng bất động ở đó, sắc mặt âm trầm.
Không một vết thương.
Cũng không có dấu hiệu gì là trúng độc.
Quyền độc... vô dụng.
Công Tôn Đại Hoàng bật cười.
Nghe rất thê lương.
Rắc!
Một âm thanh kỳ dị vang lên.
Công Tôn Đại Hoàng chỉ thấy hai mắt hoa lên, sau đó phát hiện trước mặt mình xuất hiện một thi thể không đầu.
Đó dường như... chính là thi thể của ông ta.
Còn đầu của ông ta đã bị Lâm Chính túm trong tay.
Công Tôn Đại Hoàng há miệng, còn định nói gì đó, nhưng đôi mắt nhanh chóng nhòa đi, đã chết hẳn.
Lâm Chính ném đầu của Công Tôn Đại Hoàng xuống đất, xoay người đi về phía Dương Mỹ đã bất tỉnh, đâm mấy châm.
"Ưm..."
Dương Mỹ yếu ớt ngồi dậy.
"Anh Lâm, kết thúc rồi sao?".
"Ừ", Lâm Chính gật đầu.
Dương Mỹ nhìn sang bên kia, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
"Tôi muốn cô giúp tôi một việc", Lâm Chính nói.
"Anh Lâm, anh cứ phân phó, từ hôm nay trở đi, Dương Mỹ... Dương Mỹ sẽ nghe lời anh", Dương Mỹ run giọng đáp.
"Tôi muốn cô dùng danh nghĩa của Công Tôn Đại Hoàng, triệu tập một số nguyên lão ở trụ sở của Cổ Phái đến đây, rõ chưa?", Lâm Chính trầm giọng nói.
Dương Mỹ sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Cô ta gật đầu lia lịa: "Anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi".
Dương Mỹ bảo người bí mật giải quyết chuyện trong căn phòng dưới tầng hầm.
Thi thể của Công Tôn Đại Hoàng bị cô ta bảo người băm nhỏ cho chó ăn.
Lâm Chính nghỉ ngơi ở khu vui chơi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mỹ gọi điện thoại tới.
"Anh Lâm, tôi gửi tin đi rồi, bọn họ đã khởi hành đến đây, tôi nghĩ tối hôm nay chuyến bay của bọn họ sẽ hạ cánh xuống sân bay Portland".
"Đưa bọn họ lên phòng họp ở tầng cao nhất", Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, anh Lâm".
Dương Mỹ gật đầu.
Chạng vạng tối, cô ta đích thân dẫn người đến sân bay đón.
Lần này toàn là các cường giả làm lãnh đạo cấp cao ở trụ sở của Cổ Phái.
Những người này trung thành với Cổ Phái, cũng trung thành với Công Tôn Đại Hoàng.
Tin Công Tôn Đại Hoàng bị thần y Lâm truy sát và chạy ra nước ngoài đã lan rộng, hiện giờ ngay cả người của Cổ Phái cũng không biết tung tích của ông ta. Thế nên sau khi nhận được tin của Dương Mỹ, những người này liền ngựa không dừng vó đến đây ứng cứu.
Vì vấn đề an toàn, đồng thời để đối phó thần y Lâm, Cổ Phái còn mời thái thượng trưởng lão duy nhất trong phái đến.
Vị thái thượng trưởng lão này tên là Tào Tùng Dương, đã phục vụ Cổ Phái được gần trăm năm, từng hầu hạ ba đời lãnh tụ. Nghe nói năm nay ông ta đã gần 120 tuổi, thực lực sâu không lường được, cho dù là Công Tôn Đại Hoàng gặp ông ta cũng phải cung kính chào hỏi.
Bên ngoài sân bay.
"Cậu Công Tôn đâu?", Tào Tùng Dương trầm giọng hỏi.
"Đang chờ các vị ở chi nhánh ạ".
"Lập tức đưa chúng tôi đến đó".
"Vâng, mời đi bên này".