Chương 1201: Diệu thủ nhân tâm
Từ khi đại loạn, Bách Thảo Đường luôn chật kín người. Rất nhiều đệ tử bị thương được đưa đến đây. Ngày nào cũng có. Hậu viện của Bách Thảo Đường trải đầy chiếu rơm, nhìn là thấy toàn người là người.
Vài đệ tử của Bách Thảo Đường đang tất bật thay băng cho bệnh nhân. Dù sao thì Bách Thảo Đường cũng là một phái mà thôi, sao có thể chữa được cho quá nhiều người bệnh chứ.
Vì vậy có nhiều người vết thương đã bị mưng mủ, vô cùng nguy hiểm và cũng không chữa trị được nữa.
Đó cũng là lý do vì sao rất nhiều người của Thanh Hà Đường bị thương cũng không chịu tới Bách Thảo Đường. Vì họ cho rằng có tới cũng không được chữa trị.
Và sự thực đúng là như vậy.
Lâm Chính bước vào trong Bách Thảo Đường. Thứ mà anh ngửi thấy không phải là mùi thơm của thuốc mà là mùi hôi thối và tanh nồng.
Trên đường đi, đình viện, bậc thang, toàn là người ngồi. Có không ít người mặt tái mét, tiều tụy. Cũng có những người co cụm lại, run lẩy bẩy. Rất nhiều người thậm chí còn la hét hay rên rỉ. Có vẻ như vết thương khiến họ không chịu đựng thêm được nữa.
Những bệnh nhân này giống như những kẻ ăn mày đang đợi người của Bách Thảo Đường tới chữa trị.
Nhìn thấy đoàn người của Lâm Chính, không ít người ngước nhìn bằng vẻ nghi ngờ. Bọn họ không tham gia vào đại hội Đông Hoàng nên không biết anh.
“Thần y! Các vị thần y! Xin hãy cứu tôi với. Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Đau quá! Tôi sắp chết rồi!”, lúc này, một người bị gãy tay, toàn thân đẫm máu bò tới, chộp lấy chân Lâm Chính và kêu gào.
“Hỗn láo!”, người bên cạnh đạp người kia ra và quát lớn: “To gan, dám vô lễ với giáo chủ mới à? Mở to mắt ra mà xem, đây là Đông Hoàng Thần Quân! Giáo chủ mới của chúng ta! Các người còn không mau tới bái kiến giáo chủ!”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng.
“Giáo chủ?”
“Chuyện…gì vậy?”
“Cậu ta là ai?”
“Tôi chưa gặp bao giờ!”
“Hơn nữa…cậu ta trẻ như vậy…từ khi nào mà đã trở thành giáo chủ của chúng ta thế?”
“Tô trưởng lão đâu? Liễu trưởng lão, Đường công tử nữa? Không phải là sẽ chọn ra giáo chủ từ những người đó sao? Tại sao…lại là người này?”
Đám đông nhốn nháo. Bọn họ nhìn nhau, ai cũng ngạc nhiên. Người của các phe phái liều mạng sống chết tới tận bây giờ cũng là vì chức giáo chủ này.
Bọn họ vốn tưởng người của tam cung hoặc là Đường công tử sẽ kế vị chức giáo chủ. Dù bọn họ không đạt được quyền lực thì quyền lực đó cũng nên rơi vào tay những trưởng lão phi phàm khác mới phải.
Chứ người thanh niên này là ai? Tại sao cậu ta có thể chèn ép được những trưởng lão kia và ngồi lên chiếc ghế giáo chủ? Đám đông không hiểu và cũng không chấp nhận.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ. Anh thản nhiên lên tiếng: “Vết thương của bọn họ phần lớn đều là ngoại thương, tại sao không sắp xếp đưa họ tới bệnh viện bên ngoài núi để chữa trị vậy?”
“Điều này…”, người đứng bên cạnh Lâm Chính tỏ ra do dự.
“Lắp bắp cái gì! Nói rõ mọi chuyện cho tôi!”, Lâm Chính quát.
Bị ép, người này không né được, đành phải nói sự thật.
“Giáo chủ, không phải chúng tôi không muốn đi đưa mà là không đưa đi được”, một người tên Lưu Mã nói.
“Tại sao?”
“Trước khi đại hội diễn ra, các phe phái tranh giành, ai cũng cần nhân lực. Những người này dù bị thương nhưng vẫn còn sức chiến đấu nên người của các phe phái không cho phép bọn họ rời khỏi núi Đông Hoàng”, Lưu Mã nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính trố tròn mắt.
“Huống hồ, đường ra khỏi núi đã bị không ít người chặn lại. Đi ra đi vào đều phải đút lót cho họ. Nếu không họ không cho đi. Ngoài mấy phe phái lớn thì những phái nhỏ đều nghèo rớt mùng tơi, nào dám ra khỏi núi. Sợ là chưa tới được bệnh viện thì đã chết ngang đường rồi!”
Lâm Chính không nói gì. Anh có thể hiểu được. Vào lúc tranh giành đấu đá thì quyền lợi mới là thứ quan trọng nhất. Mất một vài mạng người chẳng là gì cả. Cũng chẳng ai bận tâm. Ít nhất thì người của Đông Hoàng Giáo lúc này không quan tâm.
“Lập tức liên hệ với bên ngoài, để họ điều xe cứu thương tới, đưa những người bị thương nặng tới bệnh viện. Những người bị thương nhẹ thì để ở Bách Thảo Đường trị thương”, Lâm Chính nói.
“Vâng! Giáo chủ!”, đám người Lưu Mã lập tức chạy đi sắp xếp.
“Giáo chủ”, lúc này, có một cô gái tóc tai rối bời chạy tới quỳ phụp xuống trước mặt Lâm Chính và khấu đầu ba lần.
“Giáo chủ, xin hãy cứu lấy sư huynh của tôi! Xin giáo chủ”, cô gái vô cùng kích động, vội vàng kêu lên.
“Cứu sư huynh của cô?”
“Sư huynh của tôi sắp không ổn rồi. Giáo chủ, dù anh có cử người đưa anh ấy đến bệnh viện thì cũng sẽ chết giữa đường thôi, giờ cần phải tiến hành cứu chữa ngay lập tức, nếu không anh ấy sẽ chết mất”, cô gái khóc nức nở.
Lâm Chính trầm giọng: “Sư huynh của cô ở đây?”
“Ở phía bên đó”, cô gái vội vàng đứng dậy dẫn đường cho Lâm Chính.
Đoàn người nhanh chóng đi tới một lều tranh rách nát. Họ tìm được người sư huynh của cô gái. Người này tới từ Phi Phong Đường, tên là Từ Bộ Kim.
Lúc này Từ Bộ Kim nằm dưới đất, khẽ co giật. Vùng ngực anh ta được cô gái quấn lại bằng vài miếng rẻ rách nhưng đã bị ướt đẫm máu. Trông người đàn ông trắng bệch. Anh ta cũng bắt đầu rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
“Giáo chủ, xin hãy cứu sư huynh của tôi. Chỉ cần anh ấy được cứu sống thì tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ giáo chủ”.
“Giáo chủ, ở đây sao?”, người đằng sau vội hỏi.
“Ở đây….phải rồi, đưa toàn bộ những người bị thương nặng tới đây, sẽ do tôi và người của Bách Thảo Đường tiến hành chữa trị cho họ. Bệnh nhân bị thương nặng ưu tiên trước!”
“Vâng, giáo chủ”.
Một lúc sau, toàn bộ Bách Thảo Đường trở nên nhốn nháo. Người của các phe phái được khiêng tới, những người bị thương nặng đều được đưa tới chỗ Lâm Chính…