Chương 1191: Bản lĩnh của tôi có lẽ còn lớn hơn nhiều
"Người chết?".
Tửu Nhục Hòa Thượng sửng sốt, không thể hiểu được lời nói của Lâm Chính có ý gì.
Đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng ở bên cạnh cảm thấy sự bất thường, Tô Mạc Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, toàn bộ khí kình trên người tiêu tan, không định tấn công Lâm Chính nữa.
Tửu Nhục Hòa Thượng thấy thế thì cười lớn: "Ha ha ha, đại trưởng lão, chắc không phải ông sợ rồi đấy chứ? Nếu vậy thì đúng là khiến người ta phải khinh thường".
Tô Mạc Vân không nói gì.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm nhìn nhau, cũng không có hành động gì.
"Chỉ một cây châm bạc mà đã khiến các ông sợ như vậy rồi à? Loại nhát gan như các ông thì còn bảo vệ Đông Hoàng Giáo kiểu gì chứ? Tôi thấy Đông Hoàng Giáo hãy để tôi bảo vệ cho!".
Tửu Nhục Hòa Thượng khinh bỉ nói, rồi lại dồn lực, xông về phía Lâm Chính.
"Oắt con, hãy xem Liệt Hỏa Thần Quyền của ta đây!".
Tửu Nhục Hòa quát, bỗng uống một hớp rượu rồi phun về phía trước, rượu bắn tung tóe. Ông ta giơ hai nắm tay ra, nện vào số rượu đang rơi xuống. Hai nắm tay lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, quyền như sao băng, đánh về phía Lâm Chính.
Khí thế của Tửu Nhục Hòa Thượng như lốc xoáy, không thể đỡ được.
Đòn tấn công này càng khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi.
Mấy trưởng lão thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Tửu Nhục Hòa Thượng khí thế như vậy, lẽ nào... châm bạc kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là Lâm Chính phô trương thanh thế, che mắt mọi người?
Liễu Thị Phụng có chút không kiềm chế được, bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, rục rịch muốn ra tay.
Thế nhưng...
Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, giúp đỡ Tửu Nhục Hòa Thượng cùng giải quyết thằng oắt khó nhằn này.
"Hự!".
Tửu Nhục Hòa Thượng rên lên một tiếng, sau đó bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.
Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.
"Trưởng lão!".
"Ông làm sao vậy?".
"Ông không sao chứ?".
Các đệ tử nhao nhao kêu lên.
Nhưng... Tửu Nhục Hòa Thượng không đáp lời bọn họ, mà trợn trừng hai mắt, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run lên.
Khoảng 5 giây sau.
Phụt!
Tửu Nhục Hòa Thượng phun ra một miếng thịt dính máu, rồi ngã xuống đất, toàn thân co quắp.
Hơn nữa ông ta vừa co quắp, da thịt trên người cũng bắt đầu nứt toác ra.
"Sư phụ!".
Các đệ tử của Tửu Nhục Hòa Thượng kêu lên thảm thiết, tất cả xông tới.
"Khí Loạn Toái Thể?".
Tịch Mộc Lâm biến sắc.
"Cái gì? Đây... đây là Khí Loạn Toái Thể?".
Liễu Thị Phụng trợn trừng hai mắt.
"Không nhầm đâu! Đây quả thực chính là Khí Loạn Toái Thể! Làn da của ông ta đã nứt ra, hơn nữa từ chỗ bị nứt có rất nhiều khí ý tinh thuần rỉ ra. Điều này cho thấy khí tức trong người ông ta đã loạn, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng, gân mạch mạch máu đều bị khí lực hỗn loạn này xé nát phá hủy... Tửu Nhục Hòa Thượng... chết rồi!", Tịch Mộc Lâm khàn giọng đáp.
Đám đệ tử nghe thấy thế thì mặt xám như tro, ngã ngồi xuống đất.
Mọi người ở xung quanh cũng không khỏi hít vào khí lạnh.
"Lẽ nào... đây thực sự là uy lực của châm bạc cậu ta vung ra trước đó sao?", Liễu Thị Phụng run giọng nói.
Tịch Mộc Lâm không nói gì.
Nhưng ngoài lý do đó ra, thì không còn lý do giải thích nào khác nữa.
"Y võ này... không đơn giản".
Tô Mạc Vân hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.
Mấy người đều đanh mặt lại.
Cái chết của Tửu Nhục Hòa Thượng đã khiến ba người bọn họ chấn động sâu sắc.
Giờ phút này, không ai dám coi thường Lâm Chính nữa...
"Rốt cuộc cậu là ai?", Tịch Mộc Lâm nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói: "Đông Hoàng Giáo chúng tôi không có y võ lợi hại như cậu!".
"Chẳng phải trước đó tôi đã tự giới thiệu rồi sao? Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, Lâm Chính! Bây giờ, tôi sẽ đại diện cho Đông Hoàng Giáo, tiến hành trừng phạt những người vi phạm giáo quy là các ông", Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía ba người bọn họ.
"Trừng phạt? Cậu đủ tư cách sao?", Tô Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng: "Đệ tử Chiến Vương Cung đâu?".
"Có đệ tử!".
Một lượng lớn người của Chiến Vương Cung ùa tới.
"Nghe lệnh của tôi! Giết thằng giặc này!", Tô Mạc Vân chỉ vào Lâm Chính quát.
"Tuân lệnh!".
Đám đệ tử hô lớn, rồi ùa về phía Lâm Chính.
"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha!", Lâm Chính nhìn những người này, lập tức quát.
Nhưng... những người này không có dấu hiệu dừng lại.
Uy tín của Tô Mạc Vân ở Đông Hoàng Giáo hơn hẳn những trưởng lão bình thường, vài ba câu của Lâm Chính không thể khiến những người này thay đổi lập trường ngay được.
Thế nên bọn họ tấn công không chút do dự.
"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha! Tôi sẽ không nói một câu đến lần thứ ba đâu".
Lâm Chính lại lạnh lùng quát.
Đây là thông điệp cuối cùng!
Có mấy người bắt đầu do dự!
Đáng tiếc là... hầu hết bọn họ vẫn xông tới trước mặt anh.
"Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành chấp hành giáo quy vậy".
Lâm Chính lạnh lùng quát, hai tay bỗng vung về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Những cây châm bạc như sao băng lại bay ra.
"Cẩn thận!".
Liễu Thị Phụng hét lên.
Nhưng đã muộn.
Phập phập phập...
Mười mấy đệ tử xông tới đầu tiên bị châm bạc cắm vào người, lập tức trở nên bất động.
"Ngân Châm Phong Huyệt!".
Tịch Mộc Lâm kêu lên.
Lâm Chính xông tới như hổ vào bầy dê, song chưởng múa loạn, đánh vào lồng ngực những đệ tử này.
Mỗi một chưởng lại có đệ tử phun ra máu tươi, rồi ngã vật xuống.
Sau khi ra chưởng, Lâm Chính lại rút châm bạc trên người họ ra, rồi phóng về phía đám đệ tử tiếp theo.
Cứ như vậy, bất cứ đệ tử nào lại gần Lâm Chính đều bị điểm huyệt rồi đánh ngã.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngã như ngả rạ.
Cảnh tượng này... không khác gì gặt lúa.
Ai nấy kinh hãi.
Lúc này các trưởng lão mới ý thức được, chỉ dựa vào những đệ tử này thì không thể đối phó với Lâm Chính được.
"Các vị, chúng ta hãy cùng xông lên thôi", Tô Mạc Vân trầm giọng quát, không nhịn được nữa, xông về phía Lâm Chính.
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng theo sát phía sau.
Ba trưởng lão gia nhập trận đánh, khiến áp lực của các đệ tử bỗng giảm hẳn.
Bọn họ cũng trở nên to gan hơn nhiều.
Tô Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay tung chưởng, chém về phía những đốm sao băng đang bay tới.
Keng! Keng! Keng!
Kiếm sắc múa may, kèm theo những tiếng leng keng chói tai.
Đó là âm thanh châm bạc bị chém gãy.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, len lỏi giữa các đốm sao băng, hai tay chộp lấy.
Từng đốm sao băng bị bọn họ bắt được.
Những đốm sao băng kia chính là châm bạc.
Lâm Chính không thể thu hồi châm bạc, châm bạc mang theo có đi mà không có lại, không thể cầm cự được lâu.
Chẳng mấy chốc, tất cả châm bạc của Lâm Chính đã bị bọn họ hủy hoặc lấy mất.
Mọi người mừng rỡ.
Rắc!
Một luồng sức mạnh tàn bạo bỗng dâng lên ở cánh tay anh.
Đây là...
Sức mạnh của Lạc Linh Huyết!