Chương 1177: Tôi sẽ đánh với ông!
Đại trưởng lão lên tiếng, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình.
Rõ ràng câu nói của Lâm Chính đã chạm vào giới hạn của Tô Mạc Vân.
Cũng đã chạm vào giới hạn của mỗi một trưởng lão.
Đây là đang khiêu khích quyền uy của bọn họ!
Nghi ngờ uy nghiêm của bọn họ!
“Trưởng lão Tô, tôi nói có gì không đúng sao?”.
Lâm Chính nhìn thẳng vào Tô Mạc Vân: “Ngay cả Du Linh và Bàng Lương cũng bị ông ta đánh bại dễ dàng, ông bảo bọn họ đi, bọn họ có thể đấu được mấy chiêu? Không phải đưa đầu vào chỗ chết thì còn là gì? Ông có quan tâm đến mạng sống của bọn họ không?”.
“Đánh bại người này là vì lấy nhẫn Đông Hoàng, là vì chọn ra giáo chủ Đông Hoàng Giáo! Tất cả đều là vì Đông Hoàng! Vì tất cả mọi người của Đông Hoàng Giáo! Xung phong vì đại nghĩa là chuyện mà mỗi đệ tử đều không chùn bước! Như vậy có gì sai? Chẳng lẽ cậu hi vọng đệ tử của giáo ta đều là chuột nhắt tham sống sợ chết? Người như vậy có tư cách gì làm người trong giáo?”, Tô Mạc Vân lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy, vì sao trưởng lão các người không lên? Chỉ nấp ở sau lưng chỉ tay năm ngón, ngồi xem đệ tử chết thảm?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Tô Mạc Vân nhíu mày, không lên tiếng.
Các đệ tử vô cùng thất vọng.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra?
E rằng những trưởng lão này lên cũng chưa chắc có thể đối phó được người canh mộ.
Nếu không phải vì sợ chết, đối diện với nhẫn thần gần trong gang tấc, ai lại trơ mắt đứng nhìn?
Liễu Thị Phụng tức giận nói: “Họ Lâm kia, cậu đừng nói một cách hùng hồn oai phong như vậy! Cậu nói chúng tôi sợ chết không dám lên, vậy còn cậu thì sao? Cậu có bản lĩnh như vậy thì khiêu chiến với lão tiền bối đó đi!”.
“Đúng vậy, không phải cậu nói cậu là đường chủ của Thanh Hà Đường sao? Nếu đã như vậy, cậu cũng là người của Đông Hoàng Giáo! Cậu chỉ trích chúng tôi tham sống sợ chết, còn cậu thì sao? Không phải cũng rụt về phía sau sao?”, lại có trưởng lão lên tiếng.
“Nói cho cùng không phải cậu đang nói về bản thân cậu hay sao?”.
“Đừng tự cho mình cao thượng! Cậu giỏi thì lên đi!”.
“Ra tay đi!”.
“Bản thân cậu không dám cống hiến vì đại nghĩa của giáo ta, lại ở đây ngăn cản các đệ tử khác liều chết vì tương lai của giáo ta? Ha ha, cậu chỉ là một kẻ ngụy quân tử ra vẻ ta đây mà thôi”.
"Nói đúng lắm!”.
Những trưởng lão khác cũng chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.
Liên tục xổ chữ, tràn đầy lý lẽ.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Các người muốn tôi lên thì tôi lên là được!”.
Nói xong, tiếng chửi rủa và chỉ trích ở bốn phía đều im bặt.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính, cậu điên rồi?”.
Long Tinh Hồng kinh ngạc, sốt ruột hô lên.
Trịnh Đan mừng rỡ.
Thiếu Hải vỗ tay: “Hay! Hay! Xem ra đường chủ Thanh Hà Đường của chúng ta đã sẵn sàng hi sinh vì giáo ta rồi! Không tệ!”.
Lần này lại thừa nhận Lâm Chính là người của Thanh Hà Đường…
Tô Mạc Vân nhíu mày.
Liễu Thị Phụng cực kỳ kinh ngạc.
Các trưởng lão Quỷ Thủ, Tịch Mộc Lâm, Tửu Nhục Hòa Thượng đều đưa mắt nhìn nhau.
Thằng nhóc này… rốt cuộc đang nghĩ gì?
Mọi người khó hiểu.
Lâm Chính phủi bụi trên người, đi đến một gò đất cao, nói với tất cả mọi người: “Các người nghe đây, sở dĩ tôi đứng ra không phải vì tôi muốn có nhẫn Đông Hoàng, mà là tôi không muốn nhìn nhiều đệ tử chết như vậy! Tôi khác với các người, tôi tôn trọng mỗi một con người, các người đều không xứng được sống!”.
Nói xong, Lâm Chính quay người, đi về phía người canh mộ.
Tất cả đệ tử ngạc nhiên nhìn anh.
Chỉ một câu nói đơn giản khiến tâm tư tất cả các đệ tử đều nổi lên gợn sóng.
Vẻ mặt của Liễu Thị Phụng khó coi.
Quỷ Thủ cũng vậy.
“Người này nói một cách hiên ngang lẫm liệt như vậy… cậu ta đang mua chuộc lòng người!”, Liễu Thị Phụng âm thầm nghiến răng.
“Không sai, nếu cậu ta thật sự có được nhẫn Đông Hoàng thì dù cậu ta chỉ xuất thân từ một Thanh Hà Đường nho nhỏ cũng sẽ có rất nhiều người ủng hộ cậu ta. Ngoài miệng cậu ta nói không muốn nhẫn Đông Hoàng, nhưng những hành động cử chỉ của cậu ta lúc này… đang trải đường cho mọi việc sau khi tranh đoạt được nhẫn Đông Hoàng. Người này… lòng dạ thật sâu!”, Tô Mạc Vân nói giọng khàn khàn.
“Từ lúc nào mà Đông Hoàng Giáo chúng ta lại xuất hiện một nhân vật như vậy?”, Liễu Thị Phụng bất ngờ hỏi.
“Có lẽ không phải người của Đông Hoàng Giáo chúng ta… Nhưng cũng không quan trọng nữa, chắc chắn cậu ta không phải đối thủ của ông ta! Tôi biết rõ thực lực của ông ta, dù cậu ta có bản lĩnh bằng trời, lần này cũng không có đường về!”.
Tô Mạc Vân lặng lẽ nhìn Lâm Chính, ánh mắt đã giống như đang nhìn người chết.
Bọn họ nhìn theo, mắt sáng rực.
Hiện trường dần yên lặng lại.
Tâm tư mỗi một người đều không giống nhau.
Ai nấy nhìn chăm chú.
Lâm Chính đi đến trước mộ.
“Thương lượng xong rồi sao?”, ông lão khẽ cười một tiếng, trong mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt.
“Đúng, tôi sẽ đánh với ông”.
“Không tệ, ra tay đi. Đợi tôi giết được cậu, tôi sẽ xem xem những kẻ được gọi là trưởng lão kia còn định làm rùa rụt cổ đến lúc nào!”, ông lão chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Nhóc, đến đây đi!”.
“Được!”.
Lâm Chính hoạt động cánh tay một lúc, sau đó đi về phía ông lão.
Không hay!
Ông lão kinh hãi biến sắc, ngẩng đầu lên.
Bấy giờ mới nhìn thấy Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào không hay.
Một cú đấm thép đáng sợ đấm mạnh tới chính diện ông ta!