Chương 1176: Mê hoặc mọi người
Phạm Phong không kịp phản ứng, lúc này mới thấy trước mặt mình xuất hiện thêm một người. Anh ta vội vàng dừng lại, vì lực quán tính mà suýt chút nữa không đứng vững.
Người xung quanh ngạc nhiên.
Định thần nhìn lại.
Người này… lại là Lâm Chính!
“Hả?”.
Thiếu Hải lặng lẽ quan sát.
Các trưởng lão Quỷ Thủ, Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm đều nhíu mày.
“Thiếu Hải, đây là người của ông sao? Quản lý người của ông cho tốt, đừng phá hỏng quy tắc”, Đại trưởng lão Tô Mạc Vân nói thẳng.
“Đại trưởng lão yên tâm, quy tắc không thể nào phá hỏng được!”.
Thiếu Hải động tâm niệm, dường như nghĩ đến gì đó, nhếch khóe miệng: “Chỉ là cảm thấy thực lực của đệ tử Phạm Phong này hơi yếu, không chống đỡ được một đòn. Cậu ta cứ xông lên như vậy chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết. Chỉ sợ lão tiền bối chẳng cần dùng đến bao nhiêu sức lực đã có thể giết chết cậu ta!”.
“Ông có ý gì?”, Tô Mạc Vân hỏi.
“Nếu phái người đến đây để đưa đầu vào chỗ chết, chưa nói tới lão tiền bối có cảm thấy ông xem thường tiền bối hay không, chỉ nói riêng các đệ tử ở đây chắc chắn sẽ sinh lòng oán hận. Đại trưởng lão, sao ông lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”, Thiếu Hải lắc đầu, bộ dạng bình phẩm từ đầu tới chân, không hề kiêng dè đây là Đại trưởng lão Tô Mạc Vân lừng lẫy ở Chiến Vương Cung, nói: “Tôi khuyên ông vẫn nên gọi người về đi! Trận chiến này để người của tôi lên!”.
“Người của ông? Ai?”.
“Chính là người này!”, Thiếu Hải chỉ vào Lâm Chính.
“Thằng nhóc này? Tôi thấy mười ngón tay cậu ta phẳng lì, không thấy vết chai, không giống người luyện võ. Cậu ta mà có thực lực gì? E rằng còn không bằng cả Phạm Phong”, Tô Mạc Vân lắc đầu.
“Haizz, Đại trưởng lão, không thể xem mặt mà bắt hình dong, huống hồ tôi dám dẫn người này đến đây thì chứng tỏ cậu ta có chút bản lĩnh!”.
Thiếu Hải cười nhạt, nói với Lâm Chính: “Nhóc, tôi ra lệnh cậu lập tức ra tay, nghênh chiến người đó!”.
“Ông muốn tôi chiến đấu với ai?”.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Thiếu Hải.
“Đương nhiên là người canh mộ! Trừ ông ta thì còn là ai được?”, Thiếu Hải bực dọc nói.
“Khiêu chiến ông ta? Sao? Ông muốn mượn tay ông ta để giết tôi?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu nói gì?”.
“Tôi nghĩ mọi người đều biết rõ thực lực của ông ta, thực lực ông ta không chỉ đơn giản là cao siêu, mà có thể nói là không có đối thủ. Thiếu Hải, đám người các ông ai cũng hiểu rõ. Dù sao thực lực của ông ta cũng hơn các ông, ông sai chúng tôi lên chẳng phải bảo chúng tôi tự sát hay sao? Huống hồ, ông có tư cách gì sai khiến tôi?”, Lâm Chính quát lên.
“Ồ, thằng nhóc thối, cậu lại dám làm trái lệnh tôi! Được! Được lắm!”.
Thiếu Hải cố ý bày ra dáng vẻ tức giận, sau đó nói với Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng: “Các vị trưởng lão, người này tham sống sợ chết, làm trái ý tôi. Không thể để cậu ta làm vậy được, nếu không, các đệ tử khác sẽ bắt chước theo cậu ta, làm trái mệnh lệnh của chúng ta! Đến lúc đó, tất cả đệ tử sẽ không nghe lời của chúng ta nữa! Các trưởng lão chúng ta không phải biến thành thùng rỗng kêu to sao?”.
“Ông muốn chúng tôi làm thế nào?”.
“Các vị trưởng lão giúp tôi, cùng tôi gây áp lực, bắt thằng nhóc này làm theo lời tôi!”, Thiếu Hải quát lên.
Liễu Thị Phụng nghe vậy, liếc nhìn sang Tô Mạc Vân.
Tô Mạc Vân lặng lẽ gật đầu, nói với Lâm Chính: “Người trẻ tuổi, tốt xấu gì Thiếu Hải cũng là trưởng lão của cậu. Cậu không nghe lời ông ấy thì là trái quy tắc của Đông Hoàng Giáo, là khi sư diệt tổ, là phản bội. Nếu cậu không ra tay thì e rằng chúng tôi chỉ đành chấp hành giáo quy!”.
“Không sai. Người trẻ tuổi, bây giờ cậu chỉ có hai con đường, một là qua đó khiêu chiến với người canh mộ, hai là chúng tôi chấp hành giáo quy. Cậu tự chọn đi!”, Liễu Thị Phụng cũng lên tiếng.
Đây rõ ràng là muốn ép Lâm Chính cúi đầu, nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu.
“Đúng là cá mè một lứa!”.
“Cậu nói gì?”.
“Tôi thấy hình như các người nhầm rồi. Tôi không phải đồ đệ của Thiếu Hải, không phải người của Cổ Linh Đường!”.
Lâm Chính tháo Đường Chủ Lệnh của Thanh Hà Đường xuống, giơ cao: “Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, từ lúc nào lại thành người thuộc Cổ Linh Đường của Thiếu Hải rồi?”.
“Cái gì?”.
Người xung quanh ồ lên.
“Đường chủ Thanh Hà Đường không phải Trịnh Lạc sao? Từ lúc nào lại biến thành người này?”.
“Nhắc tới, rốt cuộc người này là ai?”.
“Chưa từng gặp!”.
“Trẻ tuổi như vậy, cũng không biết thằng nhóc này ở đâu chui ra!”.
“Còn không phải à…”.
Mọi người châu đầu ghé tai, xôn xao bàn tán.
Thiếu Hải nói thẳng: “Lệnh bài của cậu ta là giả! Hay lắm đồ đệ, cậu vì đối đầu với trưởng lão mà dùng cả một lệnh bài giả? Cậu thật to gan! Tôi nói cậu biết, hôm nay cậu không giao đấu với người này thì đừng trách tôi vô tình!”, Thiếu Hải quát lên.
Liễu Thị Phụng âm thầm nhíu mày.
Bà ta đã nhìn ra, hình như mình bị Thiếu Hải lợi dụng.
Lệnh bài đường chủ được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, là thật hay giả bọn họ có thể không nhìn ra được sao?
Vốn dĩ còn cho rằng người này là đệ tử của Thiếu Hải, bây giờ xem ra mình đã nhầm to.
“Thiếu Hải, ông muốn ra tay thì lúc nào cũng được, tôi sẽ chấp nhận khiêu chiến”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được! Vậy thì đừng trách chúng tôi!”.
Thiếu Hải lạnh lùng nói, sau đó nói với đám người Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân: “Các vị trưởng lão, giúp tôi cùng nhau tiêu diệt người này đi!”.
Lúc này, đám người Liễu Thị Phụng lại không trả lời.
Trong mắt Thiếu Hải lóe lên vẻ u ám tàn bạo.
“Hay là tiếp tục quan sát đi”, Tô Mạc Vân thuận miệng nói.
Thiếu Hải không nói nữa.
Đương nhiên Lâm Chính biết tính toán của Thiếu Hải, nhưng tiếc là ông ta đã xem thường trí thông minh của những trưởng lão này.
Lâm Chính bỗng lớn tiếng nói: “Các đệ tử của Đông Hoàng Giáo, mọi người nghe đây!”.
Câu nói này khiến ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía Lâm Chính.
Thậm chí ngay cả ông lão đó cũng không khỏi nhìn chăm chú.
Lâm Chính lại hét lên.
“Đừng tin vào trưởng lão của các người nữa! Trưởng lão của các người chỉ coi các người như công cụ lợi dụng mà thôi! Bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của mọi người. Bọn họ chỉ quan tâm đến nhẫn Đông Hoàng, tôi hi vọng mọi người có thể biết rõ điều này!".
Anh dứt lời, cả đỉnh Thiên Vương lập tức bùng nổ.
“Woa!”.
Mọi người xôn xao.
Tất cả các trưởng lão đều sửng sốt.
Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng đều ngạc nhiên nâng mắt nhìn.
Người này đang làm gì vậy?
Lời như vậy mà cũng dám nói?
Chỉ trích tất cả trưởng lão trước mặt mọi người?
Điên rồi sao?
Vốn dĩ Thiếu Hải cho rằng chiêu này đã thất bại, nào ngờ câu nói của Lâm Chính lại khiến bản thân mình đứng về phía đối lập với tất cả trưởng lão.
Đây đúng là tự tạo nghiệt, không thể sống!
“Người trẻ tuổi, cậu đang nói cái gì?”.
Quả nhiên, Tô Mạc Vân không kiên nhẫn nổi nữa, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính quát.