Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1163




Chương 1168: Khuyên hàng

Người của đội trật tự biến sắc. 

Thiếu Hải buông tay ra. 

Long Tinh Hoàng ngồi bệt xuống đất, ôm cổ, không ngừng nôn ọe, muốn nôn viên thuốc độc mới nuốt ra ngoài. 

Nhưng hoàn toàn vô ích. 

"Sư tỷ!". 

"Long sư tỷ!". 

"Sư tỷ, chị không sao chứ?". 

Người của đội trật tự xông tới, vây lấy Long Tinh Hoàng. 

Đôi mắt Long Tinh Hoàng đỏ ngầu, cô ta ngẩng phắt đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiếu Hải. 

"Thiếu trưởng lão, ông... ông định làm gì vậy? Ông muốn lợi dụng tôi để thao túng đội trật tự sao? Tôi nói cho ông biết, đừng hòng! Dù tôi có chết cũng quyết không để ông được toại nguyện!". 

"Oắt con, tôi biết cô. Tuy cô còn trẻ, nhưng rất có tiếng nói trong đội trật tự. Cô không phục tùng tôi cũng không sao, người của cô sẽ phục tùng tôi! Dù sao bọn họ cũng không muốn cô chết", Thiếu Hải mỉm cười, rồi vẫy tay nói với đám người Du Dật: "Các cậu hãy nghe đây, mau chóng xuất phát đi theo tôi, tiến về vị trí của nhẫn Đông Hoàng, giúp tôi lấy được chiếc nhẫn, rõ chưa?". 

"Ông nói gì cơ?", Du Dật nổi giận. 

"Vì Long sư tỷ mà các cậu chịu sống mái với cậu Lâm, bây giờ lấy nhẫn cho tôi thì có là gì chứ? Nếu các cậu không làm, thì e là Long sư tỷ của các cậu sẽ chết thảm lắm đấy". 

"Ông..." 

Mọi người nổi giận. 

"Khốn kiếp", Long Tinh Hoàng nổi giận, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát, cô ta khẽ quát với Du Dật: "Các cậu mau rời khỏi đây đi, nghe rõ chưa?". 

"Sư tỷ..." 

"Đi đi!", Long Tinh Hoàng quát lớn. 

"Muốn đi hả? Chị tưởng người của Cổ Linh Đường chúng tôi là phường ăn hại sao?", Trịnh Đan hừ một tiếng: "Bây giờ các chị có mọc cánh cũng khó thoát, không ngoan ngoãn phối hợp với trưởng lão của chúng tôi thì các chị đều phải chết ở đây". 

“Cho dù chúng tôi có chết hết ở đây, thì cũng quyết không để gian kế của các cô được thực hiện! Các sư đệ sư muội, chúng ta liều mạng với bọn họ!”, Long Tinh Hoàng tức giận nói. 

“Liều thôi!”. 

“Giết!”. 

Người của đội trật tự tâm trạng kích động, ai nấy giơ đao kiếm lên, dáng vẻ coi thường cái chết. 

“Hừ, một lũ ngu xuẩn ngoan cố! Được! Nếu các chị đã muốn chết, thì tôi sẽ cho các chị được toại nguyện! Sư phụ, sư phụ hãy ra tay giết hết lũ đầu óc ngu si này đi!”, Trịnh Đan tức giận nói. 

Thiếu Hải nheo mắt lại, lặng lẽ gật đầu. 

Ông ta không coi trọng người của đội trật tự, dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi. 

Tuy Cổ Linh Đường thôn tính nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là thế lực phe phái ở tầng dưới, so với tam đại vương cung vẫn còn khoảng cách quá lớn, thế nên Thiếu Hải chiêu binh mãi mã, thu thập cường giả ở khắp nơi. 

Tuy đội trật tự cũng có sức chiến đấu không tệ, nhưng nếu không khống chế được thì bỏ qua vậy. 

Trịnh Đan thấy vậy, cười khẽ một tiếng, quát: “Các cậu mau ra tay đi! Tiễn lũ ngu ngốc của đội trật tự này xuống hoàng tuyền!”. 

“Tuân lệnh, sư tỷ!”. 

Người của Cổ Linh Đường ở xung quanh lập tức rút kiếm ra bước tới, chuẩn bị ra tay. 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính liền kêu lên. 

“Khoan đã”. 

Ai nấy đều sửng sốt. 

“Sao vậy cậu Lâm? Cậu còn chuyện gì sao?”, Thiếu Hải ngoảnh sang nói. 

“Cuộc tranh đoạt nhẫn Đông Hoàng sắp diễn ra, chúng ta phải lôi kéo từng lực lượng có thể lôi kéo, như vậy thì cơ hội lấy được nhẫn cũng lớn hơn rất nhiều. Thiếu trưởng lão, để tôi khuyên nhủ Long Tinh Hoàng cho”, Lâm Chính nói. 

“Liệu có khuyên được không?”. 

“Cứ thử xem, cũng không mất bao nhiêu thời gian mà”. 

Thiếu Hải chần chừ một lát rồi gật đầu: “Tôi cho cậu 5 phút”. 

Lâm Chính bước lên phía trước. 

“Cậu muốn làm chó săn, nhưng tôi thì không! Thiếu Hải này tâm địa bất lương, giúp ông ta lấy được nhẫn là hại Đông Hoàng Giáo, tôi sẽ không giúp người ác làm việc xấu đâu!”, Long Tinh Hoàng cắn răng đáp. 

“Tôi không có hảo cảm gì với đội trật tự các cô, vốn dĩ cũng không quan tâm đến sống chết của các cô, nhưng cô là người thẳng thắn, trước đó cũng coi như giúp đỡ tôi, nên tôi mới ra mặt nói vài câu”. 

“Cậu muốn nói gì?”, Long Tinh Hoàng trầm giọng nói. 

“Cô coi thường sống chết, nhưng không phải ai cũng làm được điều đó. Cô hãy nhìn các sư đệ sư muội của cô đi”, Lâm Chính nhỏ giọng nói. 

Long Tinh Hoàng nhíu mày, nhìn về phía đội trật tự ở bên kia. 

Cô ta liền sững sờ. 

Thứ cô ta nhìn thấy là từng khuôn mặt non nớt nhưng tràn ngập kinh hoàng. 

Sợ hãi. 

Bàng hoàng. 

Thất thố. 

Bất lực… 

Trên khuôn mặt những người của đội trật tự chỉ còn lại những điều này. 

Đâu còn sự ghét ác như thù, căm phẫn trào dâng? 

Đó chẳng qua chỉ là khẩu hiệu mà thôi. 

“Những người thực sự không sợ chết như cô đã bị tôi chặt đứt cánh tay, đang nằm dưới đất rồi. Những người còn lại ngay từ đầu đã không dám ra tay với tôi. Bọn họ còn rất trẻ, rất non nớt, hầu hết đều chưa thành niên. Cô muốn bọn họ chết cùng cô sao? Rất nhiều người trong số bọn họ chắc mới tham gia đội trật tự chưa được bao lâu nhỉ?”, Lâm Chính lại nói. 

Long Tinh Hoàng hít vào một hơi, rơi vào im lặng. 

Đúng vậy. 

Cô ta không sợ chết, lẽ nào tất cả mọi người đều không sợ chết sao? 

Dứt lời, ông ta liền phân phó cho Trịnh Đan đi sắp xếp. 

Ánh mắt Trịnh Đan tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Lâm Chính đầy thâm ý. 

Không biết tại sao, cô ta có chút cảm giác không ổn… nhưng vẫn làm theo lời Thiếu Hải nói. 

“Thiếu trưởng lão, nhẫn Đông Hoàng ở đâu vậy?”, Lâm Chính nhìn Thiếu Hải, lên tiếng hỏi.